Lòng mềm một chút, hôm qua tính tình hắn quả thật không được tốt nên trút hết lên Tô Sơ Tâm.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng làm thế với nàng.
Tâm tình Tô Cảnh Lương lập tức rối lên, không biết nên làm thế nào.
"Tiểu thư, Vương phi nương nương tới, gọi người ra phòng khách." Tiểu Bích nhẹ giọng đánh thức Dương Xuyến Xuyến đang ngủ trưa.
Dương Xuyến Xuyến yên lặng gật đầu, bật dậy, sửa sang y phục rồi đi tới phòng khách.
Tuyết Y an tĩnh ngồi trên chiếc ghế xa hoa ở phòng khách, nhìn thấy Dương Xuyến Xuyến, mắt lập lòe.
Sau đó ra hiệu cho nàng ngồi xuống, chậm rãi lên tiếng: "Xuyến Xuyến, mấy ngày ở Vương phủ tốt chứ?" Dương Xuyến Xuyến nhìn biểu cảm của Tuyết Y, không khác thường ngày là bao, khẽ gật đầu.
Tuyết Y cười hài lòng: "Tốt lắm, bổn cung lo ngươi ở đây không quen.
Cẩm Lí đã nói không truy cứu việc ngươi đào hôn, huống hồ lúc ấy đứa bé Cẩm Lí kia cũng không tốt, năm lần ảy lượt gây khó dễ ngươi.
Xuyến Xuyến, đừng để ý chuyện đó, cố sống thật tốt với Cẩm Lí.
Tương lai vẫn còn dài!" Mắt Tuyết Y sắc bén, nhìn thoáng qua Dương Xuyến Xuyến, trong đầu nghĩ tới những lời Tô Sơ Tâm nói buổi sáng: "Mẫu phi, con không phải người nhiều chuyện, nhưng lúc đến Vương phủ dạo chơi có thấy Vương gia ca ca và tẩu tẩu, lúc quay về còn cãi nhau với Cảnh Lương, con giận quá ngồi ở cửa sổ không ngủ được nên mới bị cảm lạnh.
Nhưng người không cần quan tâm tới con nhiều, sức khỏe của phụ vương không tốt, cần người để ý nhiều hơn.
Mẫu phi, con vẫn có chút lo lắng cho Vương gia ca ca..."