Hơi hơi nhếch môi, không chút để ý nói: "Chỉ cần người nào đó đồng ý là được!"
Tô Sơ Tâm cực kỳ thông minh, liếc mắt một cái liền biết Dương Xuyến Xuyến ám chỉ người nào.
Đôi mắt hạnh lập tức trừng lớn, hung tợn trừng mắt Tô Cẩm Lý.
Tức giận nói: "Cẩm Lý, ta nói huynh biết, huynh nếu dám ức hiếp vương phi tẩu tậu của ta, ta khẳng định không để ý tới huny nữa!"
Tô Cẩm Lý hừ hừ cười lạnh một tiếng.
Hắn hiểu Sơ Tâm nhất.
Nàng ta đây là đang cho hắn thời gian, làm cho bọn họ thân thiết hơn sao?
Nàng ta đang sợ hãi, sợ hãi chính mình lạnh nhạt với nữ nhân này, tâm tư của Tô Cảnh Lương đối với vương phi của hắn còn chưa dập tắt sao?
Còn chưa dập tắt tâm tư?
Lòng Tô Cẩm Lý, bỗng dưng trầm xuống, mang theo vài phần không vui.
Dương Xuyến Xuyến, nữ nhân này chỉ có thể là của hắn!
Ai cũng không có khả năng trộm nhìn đến!
Nhất thời, hai mắt Tô Cẩm Lý nhìn thoáng qua Dương Xuyến Xuyến, giọng nói lạnh lùng, làm cho người ta thấy không rõ cảm xúc trong lòng hắn.
"Nhanh đi thôi! Chậm chạp như vậy, đợi lúc đến được khu vực săn bắn, trời đã tối rồi!"
Tô Cẩm Lý vừa nói, vừa quay đầu đi.
Dẫn đầu đi đến.
Tô Sơ Tâm lúc này, mới hơi hơi khẽ cười.
Nguy hiểm thật!
Tô Cẩm Lý chết tiệt, vậy mà thiếu chút nữa phá hủy chuyện tốt của nàng ta!
Nàng ta sắp xếp lâu như vậy, mới đợi được đến hôm nay.
Màn kịch vui này, thiếu Dương Xuyến Xuyến, làm sao diễn tiếp được?
Tô Sơ Tâm mỉm cười, đáy mắt mang theo vài phần chắc chắn sáng lấp lánh.
"Sơ Tâm...... Sơ Tâm!"
Tô Sơ Tâm mờ mịt hoàn hồn, thì ra là Tô Cảnh Lương tại gọi chính mình, vội vàng ngẩng đầu, nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
"Muội đi cùng Xuyến Xuyến đi, hiện tại một mình nàng ấy ở phía sau cũng không tốt, không cần theo ta...... Đi bồi nàng ấy đi!"
Tô Cảnh Lương vuốt ve tóc Tô Sơ Tâm, rồi sau đó bên miệng nở một nụ cười ôn hòa: "Sơ Tâm ngoan, không cần nghĩ nhiều."
"Không có nghĩ nhiều." Tô Sơ Tâm cúi đầu thấp hơn, thanh âm rõ ràng có chút ủ rủ, nhưng mà không sao, lập tức, cho dù là Tô Cảnh Lương hay vẫn lại là Tô Cẩm Lý, đều sẽ không liếc mắt dừng lại ở trên người nữ nhân kia nữa.