Hung tợn đứng lên, chỉ vào những thị vệ, lạnh giọng nói: "Biến, cút! Đều cút hết cho bổn vương!"
Cùng với tiếng rống giận dữ của Tô Cẩm Lý, đám thị vệ kia nhanh chóng rời đi.
Chân mỗi người đều mang theo vài phần mềm nhũn.
"Khoét hết tròng mắt xuống cho bổn vương!"
Vừa nói, nam nhân đang phát điên kia vừa giống như điên rồi vậy, nhanh chóng tiến đến trước mặt Dương Xuyến Xuyến bắt lấy tay Dương Xuyến Xuyến.
Ngăn cản động tác tiếp theo của nữ tử.
Ánh mắt Dương Xuyến Xuyến nhìn Tô Cẩm Lý - -
Gương mặt nam tử như là nhuộm một tầng than, khủng bố dọa người.
Tô Cẩm Lý trừng mắt với Dương Xuyến Xuyến, như là muốn nuốt sống nữ tử này vậy.
Cầm lấy cổ tay Dương Xuyến Xuyến, sức mạnh rất dọa người.
Một giây sau, Tô Cẩm Lý lại hung hăng cởi áo ngoài của chính mình ra, dùng lực bọc Dương Xuyến Xuyến lại.
Không nói không rằng hung hăng mà giữ nữ tử lại.
Mãnh liệt kéo lấy nàng, hung hăng đạp bay ghế, kéo nàng đi đến hậu đường.
Tô Cẩm Lý đẩy ngã Dương Xuyến Xuyến trên sập. Ngay sau đó nâng chân đè lên chân Dương Xuyến Xuyến.
"Dương Xuyến Xuyến......" Giọng hắn độc địa gầm tên nàng.
Biểu cảm như vậy giống như là hận không thể mài nhỏ Dương Xuyến Xuyến ra vậy: "Nàng muốn bức điên bổn vương...... nàng thật là có bản lĩnh......"
Tô Cẩm Lý không khống chế nổi, bóp lấy cổ nàng.
Bóp chết nàng đi!
Chướng mắt như vậy!
Đáng ghét như vậy!
Tính tình cố chấp, thối tha giống như hòn đá!
Chẳng lẽ mình yêu cầu như vậy, nàng cũng không cầu xin một chút, nàng không biết cầu xin là gì sao?
Nàng vậy mà coi như gió thoảng mấy trôi cởi y phục?
Thật sự hận không thể bóp chết nàng!
chết cho xong hết mọi chuyện!
Mắt không thấy tâm không phiền!
Đáy lòng Tô Cẩm Lý nghĩ vậy, nhưng ngón tay lại dùng không đến một nửa sức lực.
Hắn đường đường là vương gia của Hằng quốc, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, quả thực là hô phong hoán vũ, không gì làm không được!