Nàng không yêu, không để bụng.
Nhưng hắn dặ vào cái gì mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không báo trước một tiếng nào.
Muốn dịu dàng thì dịu dàng, muốn thô bạo thì thô bạo.
Trong lòng hắn, rốt cuộc coi nàng là gì? Dương Xuyến Xuyến nghĩ đến đây, vốn đã tức giận, giờ lại càng tức hơn.
Đừng hòng muốn làm gì thì làm, Dương Xuyến Xuyến mạnh mẽ cắn xuống cái lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng nàng.
Tô Cẩm Lí nhíu mày vì đau, sau đó mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng hai người.
Trong lúc này, Dương Xuyến Xuyến nhanh chóng thoát khỏi Tô Cẩm Lí.
Không chờ hắn mở miệng, nàng đã cầm tay áo xoa mạnh vào môi.
Giống như muốn đem toàn bộ hương vị còn dư của nam nhân này xóa sạch.
Tô Cẩm Lí đứng đó nhìn Dương Xuyến Xuyến, mắt hơi nheo lại, hiện lên tia tàn nhẫn.
Nàng lại có thể dám cắn hắn? Còn dám lau miệng? Nàng chán ghét hắn sao? Đâu có, nàng đây là khinh thường hắn! Tô Cẩm Lí, ngươi là loại ngu ngốc nhất mới có thể quên mất điều này.
Một khi đã như này, cần gì phải thương cảm nàng? Nghĩ vậy, Tô Cẩm Lí vươn tay, xì một tiếng khinh thường, phun ra một búng máu.
Sau đó ngả ngớn như không để ý tới, nhàn nhạt nhìn Dương Xuyến Xuyến, châm chọc: "Sao nào? Không phải ngươi muốn vậy sao? Vờ trốn tránh cái gì?" Lời chưa nói xong đã nhẹ nhàng khống chế lần nữa: "Bổn vương không có tính nhẫn nại! Ta nói cho ngươi biết, tối nay là ta ban ơn cho ngươi, khiến ngươi trở thành Tô Vương phi danh xứng với thực.
Từ nay về sau, đừng nghĩ tới chuyện bổn vương sẽ chạm vào ngươi lần nữa!" Khuôn mặt tuấn tú của Tô Cẩm Lí chậm rãi tới gần Dương Xuyến Xuyến.
Hơi thở khi nói chuyện rất nóng.
Nhưng lại khiến Dương Xuyến Xuyến thấy ớn lạnh mà né tránh.
Nàng cảm nhận được hơi thở tàn nhẫn của hắn, như lần đầu tiên hắn có ý đồ muốn cưỡng hiếp nàng cũng có hơi thở này.
Cảm giác quen thuộc lan tràn khắp cơ thể.
Sợ hãi....
Thật sự sợ hãi.
"Ta không hiểu....
Không hiểu ngươi đang nói gì...." Nàng muốn gì ư?