Chương 117
Mặc Tây Quyết đặt bàn tay đang xoa bóp thái dương của cô vào lòng bàn tay mình, thuận tư thế kéo cô vào trong lòng, hôn lên mặt cô một cái như là an ủi.
Bị người nhà của mình đối xử như vậy, trong lòng của cô chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tảng băng trong lòng đang từ từ tan ra, có hạnh phúc và có lo lắng. Cô nhẹ nhàng dựa người vào lòng Mặc Tây Quyết, bây giờ cô ngày càng thích dựa vào lòng anh rồi.
Yên lặng ôm cô một lúc, Mặc Tây Quyết mở miệng nói: “Còn một vài chuyện phải xử lý ở bên Liên Sơn, nếu ngày mai em không bận thì tới đó một chút.”
Ngày mai là đêm giáng sinh.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh lại rất dửng dựng. Không biết là tại sao nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy rất thoải mái.
“Em biết rồi, sáng mai em sẽ tới” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh: “Em sẽ quay trở về trước khi trời tối.”
Trong thói quen của người phương tây, đêm giáng sinh một ngày lễ rất quan trọng, cũng giống như đêm thất tịch của người Trung Quốc.
Đôi mắt đang hờ hững của Mặc Tây Quyết đột nhiên có chút sáng: “Được.” Ngừng một lúc, anh lại tiếp tục nói: “Về sau cứ như vậy mà yêu anh.”
Ngôn Tiểu Nặc không còn lời gì để nói với trình độ tự luyến của anh rồi.
Dù sao thì phản bác lại cũng không có tác dụng, yên lặng là tốt hơn.
“Hôm nay thật ngoan, không phản bác lại anh.” Mặc Tây Quyết nói một câu: “Vì để khích lệ em, anh quyết định sẽ tặng cho em một bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy có bất ngờ, trong chớp mắt liên vui vẻ.
“Tất nhiên là bây giờ không thể nói cho em biết rồi.” Mặc Tây Quyết vỗ vai của cô: “Mệt mỏi một ngày rồi, anh đưa em đi dạo.”
Mặc Tây Quyết nói muốn đưa cô đi dạo sao?
Nếu như không phải cô biết anh là tống giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, cô còn cho rằng anh chàng này là một người thích ở nhà ấy chứ.
Ở London không có phố đi bộ, ngày mai là đêm giáng sinh, cô vẫn rất muốn được đi chơi.
Mặc Tây Quyết nhìn trời tối ở bên ngoài, anh mặc ấm cho Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc chỉ quân một chiếc khăn dày nói: “Ra ngoài đi lại thì sẽ không lạnh.”
“Cũng được” Mặc Tây Quyết thay một chiếc áo len cao cổ và khoác áo khoác sau đó dẫn cô đi ra ngoài.
Bởi vì là đêm trước giáng sinh cho nên những cây thông noel, đèn lồng, qủa táo đều được treo lên. Còn có cả hoa và ông già noel nữa, treo khắp mọi nơi.
Thời đại thịnh vượng quả là một phong cảnh đẹp.
Ngay cả khi gió lạnh buốt xương, nhưng miễn là có người ở bên cạnh, thì dù là cơ thể hay trái tim cũng đều cảm thấy ấm áp.
Trong hoàn cảnh này, một chút đồ vật thôi cũng khiến người khác cảm thấy hài lòng.
Ví dụ là túi hạt dẻ đang ở trong tay Ngôn Tiểu Nặc.
Ví dụ như chiếc vòng cổ kim cương mà Mặc Tây Quyết vừa mới mua tặng Ngôn Tiểu Nặc.
“Nào, tới đây anh đeo cho em.” Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cổ cho cô.
Ở bên này Ngôn Tiểu Nặc bóc một hạt dẻ ra và đưa tới bên miệng Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết ngậm lấy nửa hạt dẻ, nâng mặt cô lên, và một nửa hạt dẻ còn lại đưa vào trong miệng cô.
Hạt dẻ tựa như càng thêm ngọt hơn.
Vốn dĩ chỉ là đút cho cô ăn hạt dẻ, về sau lại trở thành một nụ hôn sâu. Ở trên đường có nhiều người nhìn bọn họ, có người thì nhanh chóng rời đi.
“Cơm tối còn chưa ăn, nhìn thấy cấu lương là no rồi.”
“Lạm dụng điều đó trong ngày lẽ, thật là đáng ghét mà”
“Người đàn ông đó thật đẹp trai.”
“Mau chụp ảnh lại, không thể bỏ lỡ trai đẹp được.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy có người muốn chụp ảnh, lập tức lôi tay Mặc Tây Quyết chạy đi.
Trong 36 kế, chuồn là thượng sách.
Đám đông bất ngờ khi Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết chạy đi.
“Khụ…” Ngôn Tiểu Nặc không thế chạy được nữa rồi, cô dừng lại thở hổn hển, xoay đầu lại nhìn: “Bọn họ, bọn họ không đuổi theo chứ?”
Mặc Tây Quyết vuốt lưng cô cho dễ thở: “Không có, em chạy rất nhanh.”
“Không có thì tốt, mà sao anh không mệt vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy sắc mặt của anh không thay đổi cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ chạy một đoạn khá dài mà.
Mặc Tây Quyết hôn lên mặt cô: “Anh là bị em lôi chạy cho nên tất nhiên là sẽ không mệt rồi.”
“Chết rồi” Ngôn Tiểu Nặc kêu lên: “Chạy vội quá, hạt dẻ rơi hết rồi ”
Gương mặt nhỏ nhăn thành một cục.
“Em đợi một chút, anh đi mua cho em.” Mặc Tây Quyết dẫn cô tới ngồi ở chiếc ghế bên đường: “Đợi anh quay trở lại”
Nói xong anh đi vẽ hướng quán bán hạt dẻ.
Nhưng mà bây giờ là thời gian quán đông khách, ở trước cửa quán đang có một tốp người đứng xếp hàng đợi hạt dẻ ra lò.
Vị tổng giám đốc này không muốn người khác nhận ra mình, cho nên anh đeo một chiếc khẩu trang màu đen và đứng xếp hàng.
Cho dù là như vậy, thì chiếc khẩu trang màu đen cũng không che đi được vẻ tuấn tú của anh.
Một nữ sinh đứng ở bên cạnh tim đã bắt đầu đập nhanh.
“Anh giai ơi, em mời anh ăn hạt dẻ có được không, mới ra lò đó.”
Một nữ sinh cầm một túi hạt dẻ vừa mới mua được nói với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết chỉ lắc đầu, không hề nói câu gì.
Nữ sinh đó thất vọng rời đi.
“Tiểu từ đeo khẩu trang đen kia, nói cậu đó.” Giọng nói của ông chủ vang lên.
Ở đây chỉ có một mình Mặc Tây Quyết đeo khẩu trang, đôi mắt của anh nghi ngờ.
“Tới đây, túi hạt dẻ này đưa cho cậu, cho nên mong cậu nhanh chóng rời đi” Ông chủ tiệm đặt túi hạt dẻ vào trong tay Mặc Tây Quyết: “Cậu vừa tới, thì tất cả mọi người đều nhìn cậu, không một ai chú ý tới hạt dẻ của tôi. Anh là một người từ bị, và lúc này đây tôi cũng chỉ mong bản thân mình có thế kiếm được một chút tiên nuôi gia đình thôi”
Mặc Tây Quyết cũng rất ghét khi người khác nhìn mình, nếu như không phải Ngôn Tiểu Nặc muốn ăn thì anh ấy sẽ không bao giờ xếp hàng đi mua hạt dẻ.
Bây giờ hạt dẻ ở trong tay rồi, Mặc Tây Quyết trả tiên rồi nhanh chóng rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, Mặc Tây Quyết một thân quần áo màu đen, trong tay vẫn đang cầm một túi hạt dẻ bước về phía cô.
Cô được anh ôm vào trong lòng, ở bên tai vang lên giọng nói của anh: “Nhân lúc còn nóng em ăn đi”
Ngôn Tiểu Nặc kéo anh cùng ngồi xuống, chăm chỉ bóc vỏ hạt dẻ, cùng Mặc Tây Quyết ăn hết một túi hạt dẻ.
“Còn muốn ăn nữa không?” Mặc Tây Quyết tưởng cô thích ăn: “Chỉ ăn một túi có đủ không?”
Ngôn Tiểu Nặc liền gật đầu: “Đủ mà, em ăn no rồi”
“Nhưng mà anh vẫn chưa no.” Mặc Tây Quyết nói, còn cố tình xoa bụng nữa: “Đói quá.”
“Em dẫn anh đi ăn.” Ngôn Tiểu Nặc sắp bại bởi biểu cảm của anh rồi.
“Đi đâu ăn?” Mặc Tây Quyết rất lo lắng về vấn đề này.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Tất nhiên là đi chỗ có đồ ăn ngon nhất rồi”
“Thịt quay sao?”
“Không phải, thời tiết lạnh như thế này không nên ăn cái đó.” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa bước tới quầy bánh kết, nói với ông chủ: “Ông chủ, hai phần bánh kết”
Mặc Tây Quyết nhãn mày, ở bên trên chiếc chảo đen xì xì kia vẫn còn dính dâu, cò có cả các mảnh xỉ nữa.
“Anh không muốn ăn.” Tổng giám đốc cao cao tại thượng của chúng †a kháng nghị.
“Bánh kết này cực kỳ ngon” Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói với ông chủ: “Thêm hai cây lạp xưởng nữa”
Ông chủ cười đồng ý, sau đó tiếp tục làm.
Mặc Tây Quyết nhẫn nại chịu đựng mùi vị mà bản thân không thích, đứng đó đợi cùng cô.
Lần trước anh ăn một xiên thịt nướng với cô, kết quả sáng ngày hôm sau tỉnh dậy trên người toàn là mùi thịt nướng. Hại anh phải tắm ba lần và sịt nước hoa rôi mới dám đi đến công ty.
Lần này anh phải kiên quyết chống cự.
Ngôn Tiếu Nặc câm lấy bánh kết vừa mới được làm xong, còn một cái đưa cho Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết câm lấy nhưng chỉ để ở trong tay, mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc ăn.
“Khi mà anh không có cái gì để ăn, thì anh sẽ phải chịu đói nếu như không ăn nó” Ngôn Tiểu Nặc vừa ăn vừa nói.
Mặc Tây Quyết không nói gì, anh sẽ không ăn chứ?
Cho dù anh không có cái gì ăn cũng sẽ không ăn thứ này.
“Sao anh vẫn không ăn?” Ngôn Tiểu Nặc ăn xong rồi mà Mặc Tây Quyết vẫn chưa ăn: “Chẳng phải anh kêu đói sao?”
“Em ăn nó chưa, nếu chưa thì ở đây vẫn còn nè.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói.
Ngôn Tiểu Nặc hừ một tiếng: “Em ăn no rồi, chỉ là có một số người không muốn ăn những món ăn của những người dân thường, thà đói cũng không chịu ăn.”
Lông mày của Mặc Tây Quyết nhăn lại, cô đang nói cái gì vậy.
Chỉ là bánh kết đã bị nguội từ lâu rồi, Ngôn Tiểu Nặc bỏ bánh vào trong túi, nói: “Anh không ăn thì sáng mai em hâm nóng lại rồi ăn ”
“Ngon như vậy sao?”
“Ừm, thực ra em cũng biết làm”
“Vậy anh muốn ăn cái mà em làm”
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra: “Có sẵn đây thì anh không ăn, đòi ăn cái em làm làm gì?”
“ừm.”” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Anh không thích ăn những thứ ở lề đường”
Lúc này Ngôn Tiếu Nặc mới hiếu, thì ra không phải anh ấy không thích ăn những món ăn bình dân này, mà là anh ấy sợ không sạch sẽ.
“Vậy ngày mai em làm cho anh ăn, nhưng mà bây giờ anh muốn đi đâu ăn?”
“Anh dẫn em tới một chỗ”
Mặc Tây Quyết lái xe đưa cô tới một chỗ, rời xa lê đường mà cô ăn vặt, là một nơi ở lưng chừng núi.
Từ trước tới giờ cô không biết, nơi này còn có một quán ăn.
Cảm giác nó giống như một túp lêu trong rừng được miêu tả trong truyện cổ tích.
Bước tới gần mới phát hiện, trên đường toàn hoa và cỏ. Con đường quanh co dẫn tới một biệt thự gỗ ở cuối đường. Ánh đèn màu ấm áp rất bắt mắt.
“Ở đây thật đẹp” Ngôn Tiểu Nặc nhìn những ánh đèn màu dưới mái hiên: “Anh xem, trông có giống ngôi sao không?”
“Giống.” Mặc Tây Quyết tiết kiệm lời nói như vàng.
“Sao anh lại biết chỗ này?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước cũng chưa từng tới đây”
“Đây là tài sản riêng của anh.” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói, sau đó nắm lấy tay cô: “Em xem ở trên mặt đất”
“Hả?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu xuống nhìn, chỉ nhìn thấy những viên đá trên mặt đất chiếu với ánh đèn làm cho chúng giống như những viên ngọc trải trên mặt đất.
“Mặc Tây Quyết, chắc không phải anh khảm đá ngọc trên mặt đất chứ?” Ngôn Tiểu Nặc bước lên nó, đôi mắt tràn đầy vui mừng: “Sẽ không phải là thật chứ?”
“Sáng mai thì em sẽ biết” Mặc Tây Quyết nhìn thấy bộ dạng vui mừng của cô, thì trong đôi mắt đen nháy của anh lộ ra ý cười.
Đi qua con đường đá ngọc, Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc bước vào trong sân, dưới vài cây linh sam có
bàn và ghẽ.
“Cậu chủ tới rồi” Một bà lão bước ra từ ngôi nhà gỗ, ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn Mặc Tây Quyết, lại nhìn đến Ngôn Tiểu Nặc: “Đây là?”
“Chào bà, cháo họ Ngôn.” Ngôn Tiểu nặc giới thiệu mình với bà lão.
“Cô Ngôn.” Bà lão nhìn cô rất thân thiết.
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Adele gần đây bà vẫn khỏe chứ?”