Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161

Người làm lập tức tiến đến ôm Tú Cầu, đáng tiếc không thành công.

Tú Cầu cố tình trốn tránh người làm, người làm cũng không dám đuổi theo Tú Cầu, bởi trong nhà chứa toàn đồ đạc đắt tiền, hơn nữa còn có cả Mặc Tây Quyết cùng Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi kia.

Lông mày Mặc Tây Quyết nhíu chặt, người làm nơm nớp lo sợ, cũng không dám thở mạnh, Ngôn Tiểu Nặc trông có vẻ không thoải mái, nhẹ nhàng nói với những người làm, “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ chăm sóc Tú Cầu.”

Những người làm lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, thấy anh khẽ gật đầu rồi mau chóng rời đi.

Tú Cầu nhìn thấy người làm rời đi lập tức ngồi im trên mặt đất, cũng không tránh trông vô cùng ngoan.

Mặc Tây Quyết cùng Ngôn Tiểu Nặc đều có chút dở khóc dở cười, ai nói chó đều chất phác trung thực, đây rõ ràng là là mượn gió bẻ măng, lấy lòng khoe mẽ tay thiện nghệ.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói với Mặc Tây Quyết, “Nó muốn ở đây là cứ để nó đây đi.”

Mặc Tây Quyết bất đắc dĩ nói: “Nó sắp được em chiều hư rồi, may nó không phải là một đứa nhỏ, không thì…

Ngôn Tiểu Nặc đang ăn canh suýt nữa bị sặc mặt đỏ bừng nói, “Đứa nhỏ nào?”

Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười: “Em nói đi?”

Ngôn Tiểu Nặc giả bộ như không nghe thấy, cúi đầu ăn canh. “Sao tự nhiên lại nhắc đến đứa nhỏ?” Cô vẫn còn trẻ n không muốn mang thai. Tuy nhiên Mặc Tây Quyết gần nhất đều rất chú ý, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi ăn xong, lúc đến địa điểm thi thì Ngôn Tiểu Nặc thấy Phó Cảnh Dao đang nói chuyện với Ngôn Uyển Cừ, hai người còn vừa nói vừa cười.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút không vui nhưng cô không có ý định xị mặt, dù sao thì Phó Cảnh Dao cũng là người bạn duy nhất của cô ở đây.

Phó Cảnh Dao thấy cô tới nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến mất. N

gôn Tiểu Nặc bình thản ung dung chào hỏi, “Cảnh Dao, cậu đến rồi ”

Phó Cảnh Dao nhẹ gật đầu, nói, “Nhanh ngồi xuống đi, kiểm tra bây giờ đấy” Nói xong, cô liền quay đầu tiếp tục cùng Ngôn Uyển Cừ nói chuyện, không có vẻ gì là vội vã.

Ngôn Tiểu Nặc ngón tay bất giác nắm chặt nhàn nhạt cười cười, tìm chỗ của mình ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra lên Weibo.

Cô giúp Phó Cảnh Dao đăng một tin tìm dây chuyền bạc trên Weibo, những bình luận phía dưới của cư dân mạng đều rất nhiệt tình, Ngôn Tiểu Nặc thở dài, xóa bài đó rồi đăng bài mới, nói rằng đã tìm được, để mọi người không cân lo lắng.

Khi tiếng chuông kiểm tra vang lên, Phó Cảnh Dao mới cùng Ngôn Uyển Cừ tách ra, lúc đến chỗ của mình ngồi xuống cô còn gật đầu cười với Ngôn Uyển Cừ.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, thở dài rồi quay đầu đi.

Hôm nay thi hai môn cuối cùng, cô đã cố gắng để chỉnh đốn tâm trạng của mình vì cô không muốn đến lúc cuối lại như xe tuột xích.

Sau khi cô nhìn thấy đề bài kiểm tra thì nỗi bất an trong tâm trí cô đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi thi xong, Phó Cảnh Dao không đến nói chuyện với Ngôn Tiểu Nặc mà trực tiếp đi đến chỗ Ngôn Uyến Cừ ngồi xuống trò chuyện.

Hai mươi phút nghỉ ngơi giữa giờ rất dài, Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thế ngôi đó một mình lên Weibo.

Cô nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Dao hỏi cô thi xong có muốn đi dạo phố không.

Thi xong môn thứ hai cô mới nhận được tin nhắn trả lời của Phó Cảnh Dao nói không đi.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Phó Cảnh Dao và Ngôn Uyến Cừ đi ra khỏi trường rồi cùng nhau lên xe rời đi, lông mi dài của cô khẽ run rẩy, một lúc lâu sau mới nhếch môi cười lạnh.

Trước khi đến thi, cô đã nói với Mặc Tây Quyết buổi tối sẽ đi dạo phố với Phó Cảnh Dao kết quả là bị cho leo cây, bây giờ cô đang đi bộ một mình trên đường.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy mình rất cô đơn.

Mặc dù đã thi xong nhưng cô lại không cảm thấy mình thả lỏng chút nào.

Mày mà cô không phải là kiểu người buồn lâu, mặc dù cô không thoải mái nhưng cô cảm thấy phải tự thưởng cho mình một chút.

Cô đi vào một cửa hàng trà sữa gọi một trà sữa đậu đỏ, định đóng gói mang về vừa đi vừa uống, đang muốn trả tiền thì phát hiện nhân viên bán hàng đột nhiên nhìn ra phía sau cô.

Ngôn Tiểu Nặc không rõ ràng cho lắm hỏi, “Cô ơi, cốc trà sữa này giá bao nhiêu?”

Nhân viên cửa hàng lúc này mới lấy lại tinh thần nói: “Năm tệ.” Cô đang chuẩn bị lấy ví thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ tính vang lên sau lưng, “Thêm một phần trà sữa đậu đỏ nữa, một phần tiramisu, một bánh ngọt socola, ăn ở đây.”

Rồi giơ tay đưa thẻ đen đến.

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng biết vì sao nhân viên cửa hàng lại ngẩn người, trong lòng bỗng thấy ấm áp khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy em” Dừng một chút anh hỏi, “Sao chỉ có mình em? Phó Cảnh Dao đâu?”

Ngôn Tiểu Nặc ánh mắt lóe lên sự mất mát nhẹ nhàng nói, “Cô ấy đột nhiên có việc không thể tới”

Mặc Tây Quyết hơi nhíu mày nói, “Thế sao em không gọi cho anh để anh đi cùng em?”

Ngôn Tiểu Nặc cười cười”Không phải anh còn phải đi họp sao? Họp xong rồi à?”

Mặc Tây Quyết gật gật đầu, vuốt ve mái tóc cô, giọng nói ôn hòa, “Họp xong rồi, đang muốn về nhà, quyết định mở lòng từ bi của anh đây, đi chơi với em”

Ngôn Tiểu Nặc cười rạng rỡ như ánh mặt trời nói, “Vậy

em phải cám ơn tổng giám đốc đại nhân rồi, bận như thế còn bớt chút thời gian đi chơi với em”

Đôi mắt Mặc Tây Quyết tràn đầy ý cười, “Ba hoa”

Cách cửa hàng trà sữa này không xa, Phó Cảnh Dao cùng Ngôn Uyển Cừ đang đi dạo phố, trong tay hai người còn cầm rất nhiều thứ.

Phó Cảnh Dao cười nói với Ngôn Uyển Cừ, “Hôm nay cậu vất vả rồi, giúp tớ mua nhiều đồ như thế”

Ngôn Uyển Cừ rất hào phóng nói, “Tớ chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, cũng không trả tiên, khách khí như vậy làm gì?”

Phó Cảnh Dao nhìn thấy cửa hàng trà sữa đối diện mm cười hỏi, “Tớ mời cậu uống trà sữa nhé?”

Ngôn Uyểến Cừ lại lắc đầu, “Không được, đã sáu giờ rồi, tối nay tớ còn phải đi ăn với gia đình ”

Trên mặt Phó Cảnh Dao không giấu được thất vọng, “Tớ còn định cấn thận cảm ơn cậu, không nghĩ tới cậu lại có việc.”

Ngôn Uyển Cừ an ủi cô nói, “Dù sao cũng thi xong rôi, Sau tiệc cuối kỳ còn được nghỉ mà chúng ta có nhiều thời gian.”

Phó Cảnh Dao đành phải gật gật đầu: “Vậy chúng ta hẹn sau nhé ”

Ngôn Uyển Cừ cười tươi, quay người gọi một chiếc taxi.

Phó Cảnh Dao đưa mắt nhìn cô trở về mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc đang cùng Mặc Tây Quyết ăn bánh gatô uống trà sữa nói chuyện phiếm. Khi nghe tiếng chuông điện thoại, cô xem mới biết là Phó Cảnh Dao. Ngôn Tiểu Nặc hơi nhíu mày trả lời điện thoại, “Alo?”

“Uyển Cừ, bảy giờ cậu đang ở đâu?” Giọng Phó Cảnh Dao nghe có vẻ mệt mỏi.

“Xem ra là dạo phố mệt rồi đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ cười cười, “Tớ đang trên đường, cậu ở đâu?”

“Tớ cũng trên đường, chị họ cậu về rồi, cậu ở đâu? Nếu không chúng ta đi dạo một lúc?”

Ngôn Tiểu Nặc không chút nghĩ ngợi liền từ chối, “Không được rồi, tớ bây giờ phải về”

Phó Cảnh Dao khó nén thất vọng, “Ừm vậy tớ cũng về đây”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, “Ừ vậy cậu trên đường cẩn thận”

Cúp điện thoại Mặc Tây Quyết vẻ mặt trêu chọc cười như không nhìn cô, Ngôn Tiểu Nặc dùng một cái muông nhỏ xúc một miếng bánh đưa lên miệng anh nhướn đôi mày xinh đẹp, “Anh cười cái gì?”

Mặc Tây Quyết khóe môi nhếch lên, “Lập tức sẽ về nhà? Là ai vừa mới nói còn muốn cùng anh đi trung tâm thương mại rồi ăn tối dưới ánh nến?” Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt giải thích, “Cô ấy thấy hai chúng ta không phải sẽ loạn lên à?”

Mặc Tây Quyết chia đôi miếng tiramisu làm hai nửa khinh thường nói, “Cô ấy có tư cách gì mà làm loạn.” . ngôn tình hài

Ngôn Tiểu Nặc không muốn tiếp tục chủ đề này nói sang chuyện khác, “Cuối năm trung tâm mua sắm chắc sẽ có rất nhiều chương trình giảm giá.”

Mặc Tây Quyết rõ ràng không thể hiểu được, nhíu mày lạnh giọng nói: “Giảm giá?” Rồi anh rút tấm thẻ đen đưa cho cô, “Thích cái gì thì em trực tiếp quét thẻ, không cần phải chọn mấy thứ giảm giá đó.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Taobao mới hay cơ, cứ như đi thám hiểm ấy, tự dựng tìm thấy đồ tốt có phải anh sẽ rất vui không?”

Mặc Tây Quyết thiếu chút nữa cười thành tiếng, thám hiểm cái gì chứ, có quỷ mới tin lời cô.

Ngôn Tiểu Nặc cười híp mắt nhìn anh, “Xét thấy anh chân thành như thế thì tấm thẻ này em xin nhận, đồ giảm giá cũng phải trả tiền không phải sao?”

Mặc Tây Quyết thấy cô đã chấp nhận ý định tốt của mình, trong lòng hơi không vui liên tan thành mây khói.

Sau khi ăn bánh và trà sữa, hai người ngôi xe đến trung tâm mua sảm lớn nhất thành phố S.

Ngôn Tiểu Nặc cảm giác mình đi vào nơi không người, ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng của nhân viên cửa hàng bên ngoài, nơi này dường như không có người. Điêu đáng sợ hơn nữa là cô thậm chí còn không thấy cửa hàng nào giảm giá.

Cô có chút muốn đi về.

Nhưng Mặc Tây Quyết lại kéo cô đến thang máy lên tầng, tầng hai là quần áo nữ. Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau bước vào một cửa hàng, nhân viên bán hàng nhìn thấy ngay lập tức tiến đến chào đón, cung kính lên tiếng, “Tổng giám đốc Mặc.”

Nhân viên bán hàng nhìn không chớp mắt, thái độ đúng mực, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút buôn cười.

Mặc Tây quyết khẽ gật đầu nói với cô, “Xem em thích cái gì”

Ngôn Tiểu Nặc cười cười xem những bộ quân áo lộng lây, nhân viên cửa hàng vừa chào hỏi Mặc Tây Quyết chỉ lẳng lặng tiếp cô, không lên tiếng thúc giục, cũng không nhiều lời dông dài, trông vô cùng kiên nhẫn.

Cô dừng lại trước một chiếc áo khoác len đỏ tím lông dê, vẻ mặt ngập ngừng.

Mặc Tây quyết ở sau lưng cô nói, “Thử xem, em mặc hẳn sẽ rất đẹp ”

“Màu đỏ tím, màu này có hơi già không?” Gô nhìn áo khoác có chút do dự.

Nhân viên cửa hàng liền cười bổ sung, “Cô ơi, cô mặc lên rồi mới sẽ biết, cô sẽ bất ngờ lắm đấy.”

Ngôn Tiểu Nặc đành phải gật gật đầu, nhân viên cửa hàng liền tiến giúp cô thử.

Đứng trước tấm gương chạm đất, cô kinh ngạc mở to mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK