Chương 238
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghĩ về những điều viển vông đó. Nếu cô đã quyết định ở lại đây, cô phải chuẩn bị thật tốt.
Những đứa trẻ với đôi mắt ngây thơ còn đang nhảy nhót qua lại trước mặt cô, nghĩ đến việc sau này sẽ sống qua từng ngày với chúng là trong lòng cô lại có cảm giác ấm áp chưa từng thấy.
Cô không cần phải cân nhắc xem việc mình làm sẽ mang đến hậu quả không thể sửa chữa như thế nào, cô có thế cười vui vẻ, nói to và làm những gì mình muốn.
Tạm biệt quá khứ, cô có thể tiến xa hơn. Không có Mặc Tây Quyết, cô có thể sống tốt hơn.
Cô đi rất vội vàng, ngay cả quần áo để thay cũng không có. Ngày may phải đi làm, cô không muốn mình để lại hình tượng xấu.
Ngôn Tiểu Nặc đến cửa hàng quần áo mua vài bộ rồi đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, sau đó mới trở lại phòng thuê.
Sau khi hoàn thành những việc này thì đã đến giờ ăn tối, cô mệt đến mức không muốn nấu cơm, định tùy tiện xuống dưới lầu ăn một bát mì
Ngôn Tiểu Nặc cười nói với ông chủ: “Một phần mì rau xanh”
Ông chủ mỉm cười gật đầu, ngay lập tức đi nấu mì.
Trong lúc ngồi đợi mì rau xanh ra lò, Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra lướt weibo. Kể từ sau khi xảy ra chuyện, đã rất lâu rồi cô không lên weibo xem thử.
Vị trí đầu tiên trên danh sách chủ đề weibo vẫn là vấn đề tình cảm giữa cô và Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc lập tức bấm vào, quyết định chặn nó.
Cô lướt xuống xem tiếp, nếu không phải chủ đề liên quan đến Mặc Tây Quyết thì sẽ là chủ đề liên quan đến cô.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, tắt weibo rồi ngơ ngác ngồi đó đợi mì.
Giờ ăn cơm càng ngày càng gần, người đến quán ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, có vẻ như việc kinh doanh của quán này rất tốt.
Điện thoại di động của Ngôn Tiểu Nặc reo lên, cô cầm lên nhìn một cái, là Giản Minh. Cô chân chừ một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy của Giản Minh.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói lo lắng dịu dàng của Giản Minh: “Tiểu Nặc, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại, sao em lại đột nhiên rời đi? Làm chị lo chết mất, bây giờ em có ổn không? Em đang ở đâu?”
Câu này tiếp nối câu kia cực kỳ lo lắng, Ngôn Tiểu Nặc không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cô chỉ cảm thấy hai mắt mình nóng lên, vội vàng che miệng lại.
Bên kia Giản Minh không nhận được câu trả lời lại hỏi tiếp: “Tiểu Nặc? Em sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại một chút mới đáp: “Chị Giản Minh, em không sao, bây giờ em rất ổn”
Giản Minh thở dài một hơi, giọng nói dịu dàng mang theo bất đắc dĩ: “Chị biết em bình an là được rồi. Tiểu Nặc, em ở một mình bên ngoài phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy nước mắt của mình đã đong đầy trong mắt, cô gật đầu lia lịa: “Em biết, chị Giản Minh, em biết rồi”
“Vậy thì tốt rồi” Giọng của Giản Minh cũng hơi kích động, cô ấy như đang cam đoan điều gì đó: “Em yên tâm, chị sẽ không nói với Tổng giám đốc về cuộc gọi này.”
Ngôn Tiểu Nặc rất biết ơn: “Cảm ơn chị Giản Minh.”
“Ừm” Giản Minh nói một câu: “Em hãy nghỉ ngơi sớm đi, tất cả cửa phải đóng kỹ”
Ngôn Tiểu Nặc đồng ý liên tục rồi mới cúp máy.
Dáng vẻ kích động nghe điện thoại vừa rồi của cô đã dẫn tới sự chú ý của mọi người xung quanh, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng cúi đầu xuống để che giấu sự bối rối của mình.
May mà lúc này mì rau xanh đã được bưng lên bàn, cô nói với ông chủ: “Xin lỗi ông chủ, tôi có việc gấp, ông có thể đóng gói nó giúp tôi không?”
Ông chủ là một người rất tốt tính, ngay lập tức vội vàng đóng gói bát mì rau xanh này cho Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc xách mì vê phòng của mình.
Một bát mì chỉ ăn được nửa bát, Ngôn Tiểu Nặc không ăn nổi nữa, bèn vào phòng tắm để tắm rửa.
Căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp, sàn nhà không quá sạch sẽ, không có bồn tắm lớn, cũng không có nước ấm 24/24h.
Cô gội đầu rồi tắm rửa xong, nước cũng đã lạnh.
Ngôn Tiểu Nặc bọc mình vào trong chăn và ngủ thật Say.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc thoa kem BB và son môi rồi đến trường mẫu giáo, sớm hơn mười phút so với thời gian quy định.
Cô giáo Từ thấy cô đến trường với vẻ mặt hồng hào thì trong lòng rất vui, bước nhanh tới kéo tay cô: “Hôm nay đến sớm vậy hả?”
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ. Cô là trợ giảng, cô giáo Từ mới là cô giáo chính thức, theo cấp bậc thì cô ấy cao hơn cô, như thế có quá lắm không?
“Chỉ sớm mười phút thôi, cũng không quá sớm” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nắm ngược lại tay cô giáo Từ, vừa cười vừa nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi cũng phải làm quen với quy trình.”
Cô giáo Từ cười đáp: “Mấy phút nữa là bọn nhỏ sẽ đến”
Như đã nói, chỉ chốc lát sau, bọn trẻ đã lục tục đến trường, không có một ai đến trễ.
Các phụ huynh nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đều ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy là?”
Cô giáo Từ kiên nhẫn và nhiệt tình giới thiệu Ngôn Tiểu Nặc cho mọi người: “Cô ấy là trợ giảng mới đến, họ Ngôn, mọi người gọi cô ấy là cô giáo Ngôn là được.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu mỉm cười. Các phụ huynh thấy Ngôn Tiểu Nặc vừa hào phóng thoải mái vừa dịu dàng dễ gần nên cũng cười gật đầu đáp trả, yên tâm rời đi.
Buổi học đúng 8 giờ bắt đầu, vị trí của Ngôn Tiểu Nặc là ngôi cạnh bục giảng. Cô giáo Từ đưa danh sách học sinh cho Ngôn Tiểu Nặc, nói với cô: “Điểm danh trước đã.”
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên cầm lấy danh sách rồi bắt đầu điểm danh.
Tiếng nói vang dội của bọn trẻ lần lượt vang lên, trên khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc là nụ cười dịu dàng, ánh mặt trời rạng rỡ ấm áp bên ngoài chiếu qua cửa sổ, in những vết vàng rực rỡ lên mặt đất.
Môn học cô giáo Từ dạy hôm nay là vẽ tranh bằng bút chì 2B, cũng là phác thảo cơ bản.
Ngôn Tiểu Nặc cũng rất giỏi về phác thảo, nhưng cô biết rằng, mỗi người đều có khó khăn riêng trong học tập, nghe lời giải thích của người khác sẽ có gợi ý rất lớn.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc nghe mình giảng bài, cô giáo Từ như nhận được sự cổ vũ rất lớn, giảng càng nhập tâm hơn.
Không chỉ Ngôn Tiểu Nặc, ngay cả bọn trẻ cũng nghe rất chăm chú.
“Vậy nên các bạn nhỏ, hãy cầm lấy bút chì trong tay mình và thử vẽ một bức tranh.” Cô giáo Từ mỉm cười giao bài tập cho bọn trẻ: “Hãy vẽ quả bóng này”
Trên bục giảng đặt một quả bóng, nó có độ dốc ánh sáng rất rõ ràng, là phần nhập môn của phác thảo cơ bản.
Phác thảo chú trọng đến việc vẽ tại chỗ, hơn nữa mỗi góc độ cũng khác nhau. Bọn trẻ nghiêm túc vẽ, Ngôn Tiểu Nặc rất hứng thú đứng dậy, đi đến bên cạnh từng đứa trẻ để xem chúng vẽ tranh.
Tiếng xào xạc êm dịu của bút chì trên giấy, tiếng cọ xát của cục tẩy, phòng học yên tĩnh an lành.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vừa kiên định vừa ấm áp.
Một tiết học kết thúc, bọn trẻ đã vẽ xong và nộp bài tập.
Cô giáo Từ đem bài tập bọn trẻ nộp về phòng làm việc để chuẩn bị chấm bài, Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên cũng đi theo bên cạnh.
Phòng làm việc của cô giáo Từ là một cần phòng nhỏ. Cô ấy chỉ vào một bộ bàn ghế nhỏ rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Hôm qua mới bổ sung thêm một cái bàn, nơi này hơi nhỏ, cô ngồi tạm nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười ngồi xuống: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao có nhiều người muốn làm giáo viên như vậy”
“Ồ? Tại sao?” Cô giáo Từ vừa cười hỏi Ngôn Tiếu Nặc vừa rót cho cô một ly nước.
Ngôn Tiếu Nặc vội vàng đứng dậy nhận lấy, uống một ngụm rồi ngồi xuống trả lời: “Những đứa trẻ này rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.”
Cô giáo Từ gật đầu không ngừng: “Ở chung với trẻ con là một việc rất nhẹ nhàng, rất đơn giản, cũng rất vui vẻ”
Ngôn Tiểu Nặc uống thêm vài ngụm nước, chỗ ngồi của cô bên cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu thẳng vào người cô khiến toàn thân cô rất ấm áp dễ chịu.
Cô giáo Từ không nhịn được mà nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc. Đây là cô gái trong truyền thuyết, cô gái duy nhất được Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Quốc chung tình.
Không hề cậy tài khinh người như trong lời đồn, trái lại quanh người có một loại ấm áp thân thiết đi thẳng vào lòng người, khiến cho người ta không kìm được muốn gần gũi. Cô mang theo một loại khí chất, loại khí chất mà dù là bão táp mưa sa cũng không thể khiến cô khom lưng.
Cô giáo Từ nghĩ đến những gì tin tức đã nói, Ngôn Tiểu Nặc mới gần 19 tuổi…
Không biết lý do gì đã khiến cô rời khỏi vinh hoa phú quý, một thân một mình đến thành phố nhỏ không tiếng tăm này.
“Cô giáo Từ, lát nữa bọn trẻ phải học môn khác sao?” Giọng của Ngôn Tiểu Nặc vang lên.
Cô giáo Từ bị kéo về từ trong suy nghĩ, cô ấy cười đáp: “Không có, phải nấu cơm cho bọn trẻ rồi dỗ chúng ngủ trưa.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi ngạc nhiên: “Buổi trưa phụ huynh không đến đón ư?”
Cô giáo Từ lắc đầu: “Có phụ huynh tới đón, có phụ huynh thì không, họ để con mình ở đây qua buổi trưa”
“Hóa ra là vậy.” Ngôn Tiếu Nặc cười cười: “Lần nào cũng do cô phụ trách sao?”
Cô giáo Từ đáp: “Tất cả những việc đó đều do trợ giảng phụ trách, tôi sợ cô không quen nên trưa nay ở lại giúp cô.”
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Dù sao tôi về nhà cũng chỉ có một mình, công việc này rất tốt, tôi rất thích nó.”
Cô giáo Từ bị cô chọc cười: “Thật sao? Một người giỏi giang lại có cô Toàn Cơ làm cô giáo như cô nên có chí hướng cao xa hơn mới đúng…”
Cô giáo Từ không tiếp tục nói câu sau, bởi vì cô ấy nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngôn Tiểu Nặc đang từ từ mất đi khi nghe những lời của cô ấy.
Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Cô giáo Từ, chúng ta hãy mau chấm bài tập đi”
Nghe đồn Mặc Tây Quyết cực kỳ coi trọng Toàn Cơ, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Toàn Cơ, chẳng lẽ vì Toàn Cơ nên Ngôn Tiểu Nặc mới tức giận trốn đi?
Cô giáo Từ nghĩ ngợi lung tung, cười ngượng: “Chấm bài tập, chấm bài tập thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu thở dài một hơi, cô đã thất lễ rồi.
Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ kiểm soát rất tốt, khi nghe thấy chuyện quá khứ sẽ không kích động, nào ngờ…
Loại cảm xúc khó chịu ấy trào dâng như măng mùa xuân mọc sau mưa, không thể nào ngăn chặn được.
Toàn Cơ… bây giờ vẫn chưa biết nên trách cô như thế nào. Cô vốn là vậy, không nói lời nào đã chạy rồi, vì cô mà Toàn Cơ đã tốn hết không biết bao nhiêu công sức.
Nhưng cô vẫn phụ lòng mọi người, bao gồm ông nội Phó, dì Lữ, Giản Minh, Lục Đình. Chắc hẳn giờ đây những người quan tâm cô vẫn đang lo lắng cho cô đi
Tất nhiên là có cả Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến tiếng phanh xe chói tai, the thé, kéo dài, tràn đầy tuyệt vọng và không nỡ ấy. Tay cô nắm chặt cây bút, các đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.