Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 232

Mặc Tây Quyết lập tức đứng dậy, đuổi theo Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài.

“Chúng ta cùng đi đi” Mặc Tây Quyết nắm lấy cánh tay cô nói.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu nói: “Em muốn đi một mình”

Mặc Tây Quyết lập tức nói: “Muốn đi đâu? Anh đưa em đi”

“Không cần” Ngôn Tiểu Nặc vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình: “Em muốn một mình yên tĩnh.”

Mặc Tây Quyết không buông tay, thẳng thừng nói:

“Anh tên là Yên Tĩnh!”

Ngôn Tiểu Nặc ngơ ra, không nhịn được mà bật cười: “Mặc Tây Quyết, anh…”

“Anh đi cùng em.” Mặc Tây Quyết không cười mà kéo cô vào trong lòng, nét mặt rất nghiêm túc: “Em không muốn nghe thì anh sẽ không nói nữa”

Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc dần tắt đi, không nói thêm lời nào, rút tay mình ra khỏi bàn tay của Mặc Tây Quyết rồi xoay người rời đi.

Cô một mình đi lang thang trên đường, lúc này trời đã sắp tối, đèn đường bắt đầu sáng lên, những cơn gió đêm mát mẻ khẽ thổi qua người cô, nhưng cô lại chẳng hề cảm nhận được.

Thực ra cũng không có gì phải suy nghĩ cả, chỉ là cô thấy trong lòng rất khó chịu, đặc biệt là sau khi nói điều đó với Mặc Tây Quyết, cô cảm thấy rất ngại ngùng khi ở cùng một chỗ với anh.

Cứ như vậy cho đến khi có người tốt bụng nhắc nhở cô: “Cô gái, đừng đi lang thang một mình, có người đi theo cô mà cô cũng không biết sao.”

Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Tây Quyết đang đứng phía sau cô cách đó 2 mét, Mặc Tây Quyết nhìn cô với một nét mặt trầm ngâm.

Cô đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran như lửa đốt, nhìn anh không nói lời nào.

Người tốt bụng nhắc nhở cô khẽ cười nói: “Hóa ra là cặp đôi đang giận dỗi nhau sao, haha, cô gái, bạn trai cô quan tâm cô quá nhỉ”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, lắp bắp một lúc lâu vẫn không nói được ra nguyên do vì sao.

Người tốt bụng đó thấy tình huống như vậy cũng không muốn nói thêm nữa, liền mỉm cười rồi rời đi.

“Anh đi theo em làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc lí nhí nói.

Mặc Tây Quyết bước đến, kéo lấy tay cô, thấp giọng nói: “Hoặc là em theo anh về nhà, hoặc là anh bế em về”

Vai anh rõ ràng là vẫn chưa ổn, bế cô về thì cánh tay anh còn không tàn phế mất sao?

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện, lúc đối diện với anh, cô luôn rất dễ dàng mềm lòng, trước đây là vì sợ anh, bây giờ là vì mềm lòng.

Cô gật đầu: “Không còn sớm nữa, về thôi ”

Nhìn dáng vẻ đồng thuận của cô, đôi mắt Mặc Tây Quyết ánh lên một ý cười, đưa Ngôn Tiểu Nặc cùng về lâu đài.

Ngôn Tiểu Nặc khi về đến lâu đài liên giúp anh thay thuốc, rồi sớm lên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Tây Quyết vẫn đang ngủ, Ngôn Tiểu Nặc nằm trên vai anh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên bả vai anh.

Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo.

Mặc Tây Quyết chưa tỉnh, cô thấy nhẹ lòng, gân một tháng họ không ở cùng nhau, tối qua anh quá phóng túng.

Cô vẫn luôn lo miệng vết thương của anh sẽ lại nứt ra, nhưng bây giờ xem ra là cô lo lắng vô ích rồi.

Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi người Mặc Tây Quyết, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo trên bãi cỏ.

Ánh nắng ban mai mang theo một chút ấm áp, chiếu sáng khiến tâm trạng con người trở nên tốt hơn. Ngôn Tiểu Nặc khẽ thở một hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tú Cầu hoạt bát lanh lợi chạy vòng vòng bên cạnh cô, nhảy lên nhảy xuống trước mặt cô, giống như một chú cá heo đang nhảy múa trên mặt biển.

Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười, lấy đồ ăn vặt mà cô mang theo, vẫy tay với Tú Cầu: “Tú Cầu, qua đây ăn”

Tú Cầu thấy đồ ăn ngon, lập tức chạy qua, ăn hết sạch đồ ăn trong tay cô.

Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ cười, ngồi xổm xuống đút đồ ăn sáng cho Tú Cầu.

Tú Cầu ăn no uống đủ rồi liền ngồi xuống bãi cỏ ngắm ánh nắng ban mai với cô.

Ngôn Tiểu Nặc quan sát, cảm nhận mùi vị của ánh nắng ban mai và những làn gió nhẹ nhàng. Tú Cầu không biết từ lúc nào đã ngậm đến một quả bóng tennis, sau đó thả quả bóng vào trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Tú Cầu mở to đôi mắt, đôi mắt đen lúng liếng đầy kỳ vọng nhìn cô.

Ngôn Tiểu Nặc liền bật cười, xoa đầu Tú Cầu, mỉm cười nói: “Được rồi được rồi, chơi cùng với em một chút được chưa nào?”

Tú Cầu há miệng, nở một nụ cười lớn với Ngôn Tiểu Nặc.

“Chú chó ngốc nghếch” Ngôn Tiểu Nặc bất lực cười, đứng dậy ném một cái, quả bóng tennis bay ra rất xa.

Tú Câu chạy theo hướng quả bóng bay như một mũi tên sắc nhọn.

Một lúc sau lại ngậm quả bóng quay về đặt vào tay Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu Tú Cầu, dường như đang khen thưởng nó làm rất tốt, Tú Cầu vui mừng chui vào trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Bóng lại từ trong tay Ngôn Tiểu Nặc bay ra, lần này chưa rơi xuống đất đã bị Mặc Tây Quyết bắt được.

Tú Cầu vốn dĩ là lao theo hướng quả bóng, nhưng không ngờ rằng chạy qua tìm rất lâu rồi mà vẫn không thấy quả bóng đâu, thất vọng ủ rũ quay lại, khuôn mặt như mây đen ùn ùn kéo đến, như có thể tạo thành cơn mưa bất cứ lúc nào.

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Tú Cầu, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Tú Câu thấy quả bóng tennis trong tay Mặc Tây Quyết, biết rằng mình bị trêu đùa, càng trở nên buồn rầu hơn.

Ngôn Tiểu Nặc không biết nên cười hay nên khóc nhìn Mặc Tây Quyết nói: “Mặc Tây Quyết, mau trả bóng cho nó đi”

“Ô?” Mặc Tây Quyết nhíu mày, tùy ý ném một cái, quả bóng bay ra rất xa.

Tú Cầu lập tức đuổi theo, Mặc Tây Quyết nắm lấy vai Ngôn Tiểu Nặc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, dịu dàng nói: “Ra ngoài chơi lâu như vậy, đói rồi chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cùng Mặc Tây Quyết trở về phòng khách của lâu đài.

Đợi đến lúc Tú Cầu tìm thấy quả bóng tennis bị mất, đang định quay về để giành công thì lại phát hiện trên bãi cỏ đã không còn bóng người. Nó thấy bơ vơ lạc lõng, sau đó theo dấu chân tìm thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Tú Cầu ngậm quả bóng chạy tới với nét mặt tủi thân.

Trong lòng cô lóe lên một tia áy náy, cô đã để quên Tú Cầu, liền lập tức vẫy tay với Tú Cầu. Tú Cầu nhả quả bóng xuống, chạy tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu Tú Cầu, an ủi nó một chút rồi tiếp tục ăn sáng.

Tú Cầu lúc sáng đã ăn no đồ ăn rồi liền năm xuống dưới gầm bàn, Ngôn Tiểu Nặc nhìn nó, trong lòng thấy chua xót.

Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: “Hay là, chúng ta tìm một nửa cho Tú Cầu đi được không?”

Mặc Tây Quyết tỏ ra khó hiếu: “Tìm một nửa? Tìm đối tượng sao?”

Ngôn Tiểu Nặc đóng băng, nói: “Chỉ là em thấy Tú Câu cô đơn quá, nó dù gì cũng chỉ là một chú chó, cũng cân có một người bạn”

Mặc Tây Quyết không nói nên lời: “Lâu đài nhiều người như vậy, nó sao lại không có bạn được chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói: “Tú Cầu chỉ là một chú chó mà thôi, nó không thể giao tiếp với chúng ta được.”

Mặc Tây Quyết thấy phiền phức, không muốn tranh luận thêm với cô nữa: “Được rồi, đợi chút nữa đưa em đến trung tâm thú cưng nhận nuôi thêm một con nữa. Đúng rồi, con chó này triệt sản chưa nhỉ?”

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt: “Hình như là triệt rồi thì phải?”

Mặc Tây Quyết nói: “Ồ, vậy lại nhận nuôi thêm một con đực nữa chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng Mặc Tây Quyết lại nói như vậy, làm khơi dậy máu hủ nữ trong người cô, cô chớp đôi mắt to tròn, nở một nụ cười đây ẩn ý: “Hai con đều là đực à?”

Mặc Tây Quyết thấy vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc liền biết cô đang nghĩ cái gì, cau mày nói: “Anh không muốn mua chó cái là vì sợ sau này nó sẽ sinh một đàn một đống, rồi lâu đài lại biến thành một trang trại nuôi chó”

Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa bị anh làm cho nghẹn: “Được rồi, vậy chút nữa nhận nuôi một con giống như Tú Cầu đi, chúng ta mang nó đi triệt sản rồi đưa về.”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục ăn bánh mì nướng.

Ngôn Tiểu Nặc ăn sáng xong, ôm Tú Cầu ngồi trên ghế sofa, xoa đầu nó nói: “Tú Cầu, đợi chút nữa chị đem em về nhà trước đây của em, em xem thích bạn cún nào, chúng ta sẽ mang bạn ấy về có được không nào?”

Tú Cầu đương nhiên là không thể nghe hiểu được những lời Ngôn Tiểu Nặc nói, nhưng dường như nó có thể cảm nhận được những hơi thở vui vẻ từ người Ngôn Tiểu Nặc, liền vui mừng cọ vào tay cô.

Mặc Tây Quyết thì vẫn im lặng ăn sáng, anh cảm thấy trong nhà nếu như lại nhận nuôi thêm một con chó nữa thì người phụ nữ của anh sắp học được ngôn ngữ của chó rồi.

Nhưng chỉ cần cô thích, anh sẽ không hề do dự mà làm cho cô.

Ngôn Tiếu Nặc thấy Mặc Tây Quyết ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút rồi mới kêu xe đến, mang Tú Câu về lại trung tâm thú cưng trước đây.

Đại khái là có kinh nghiệm ngôi xe lần trước rồi, Tú Cầu ngồi ổn định ở ghế phía sau, đầu đặt trên cửa sổ, nhìn phong cảnh trên đường đi, đột nhiên không bị say xe nữa.

Bình yên đi đến trung tâm thú cưng, Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn sợ Tú Cầu sẽ gây ra chuyện gì đó.

Một lần nữa trở lại trung tâm thú cưng, Tú Cầu vô cùng vui mừng, nhảy xuống xe liền trực tiếp chạy vào trong trung tâm.

“Đã đưa Tú Cầu đến đây rồi thì tiện thể làm kiểm tra sức khỏe cho nó luôn đi” Ngôn Tiểu Nặc nói với nhân viên phục vụ, sau đó kể về tình hình gân đây của Tú Cầu cho bác sĩ nghe.

Tú Cầu rất ngoan ngoãn để cho bác sĩ kiểm tra cơ thể của nó. Về điểm này, Ngôn Tiểu Nặc vô cùng khen ngợi nó, vì cô nghe thấy tiếng kêu bất an của chú thú cưng đang làm kiểm tra ở bên cạnh.

“Cô Ngôn, báo cáo kiểm tra sức khỏe chút nữa mới nhận được, hay là cô đi xem những chú chó khác trước đi?” Nhân viên phục vụ ở bên cạnh kính cẩn nói với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười nói: “Được”

Sau đó cô dắt theo Tú Cầu cùng với Mặc Tây Quyết vẫn luôn im lặng đến chỗ chọn nuôi chó.

Tú Cầu từ lúc bước vào cửa đã lần lượt chào hỏi từng người bạn, Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy, trong lòng rất vui mừng.

Mặc Tây Quyết từ lúc đi ra khỏi cửa lâu đài đến bây giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Thì ra những lời em nói đều rất đúng.”

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu anh đang nói gì: “Cái gì đúng?”

Mặc Tây Quyết tiếp tục nói: “Em xem con chó này, lúc chơi cùng với những con chó khác và lúc ở cùng với con người hoàn toàn khác nhau, bây giờ nó rất tự do, giải phóng bản thân. Ở cạnh con người, nó cần suy xét, cần phỏng đoán ý đồ của con người, từ đó mới tạo ra phản ứng, còn khi ở cùng đồng loại, những điều đó hoàn toàn không cần”

Ngôn Tiểu Nặc bình thản cười nói: “Đúng vậy, anh xem Tú Cầu chơi vui biết bao, cho nên em nói mà, nó vẫn cân một người bạn.”

Mặc Tây Quyết không đáp lại, nhìn Ngôn Tiểu Nặc, im lặng rất lâu mới nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem Tú Cầu chọn được người bạn nào rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK