Chương 143
Mặc Tây Quyết đi thẳng vào thang máy rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy hành lang không có người, vội vàng chạy đến đỡ Phó Cảnh Dao đang lung lay sắp ngã.
Khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt to linh động hoạt bát giờ đây như mất hồn.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất đau lòng, mũi chua xót nước mắt lăn xuống, “Cảnh Dao…”
Phó Cảnh Dao như không nghe thấy, không nhúc nhích đứng đó.
Ngôn Tiểu Nặc bắt lất tay cô, thấy tay cô lạnh như băng không tự chủ siết chặt, “Cảnh Dao, cậu đừng như thế, đừng làm tớ sợ”
Mí mắt trắng như tuyết của Phó Cảnh Dao khẽ run lên, ngước mắt lên nhìn Ngôn Tiếu Nặc, “Uyển Cừ, tớ hơi mệt, muốn về nhà.”
Ngôn Tiếu Nặc không dám làm trái ý cô ấy, gật đầu nói, “Cảnh Dao, tớ đưa cậu về”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu cùng cô xuống câu thang, xe của Phó Cảnh Dao đỗ bên lề đường.
Ngôn Tiếu Nặc đưa cô lên xe rồi mới chở cô về nhà.
Bởi vì trước đó cô đã đến nhà Phó Cảnh Dao làm khách nên những người làm đều biết cô nhưng vẫn bị giật mình khi thấy dáng vẻ của Phó Cảnh Dao.
“Cô chủ, cô sao thế?”
Phó Cảnh Dao lắc đầu, không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói: “Các người nhanh đưa cô ấy về phòng, chú dì có ở nhà không?”
Đám người làm gật gật đầu, “Bà chủ ở nhà”
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, may mà có bà Phó ở nhà, bà có thể an ủi cô ấy một chút.
“Đưa tôi đi gặp bà chủ” Ngôn Tiểu Nặc nhìn người làm vẻ mặt ôn hòa nói.
Nhưng Phó Cảnh Dao dường như không nghe thấy cô nói gì, bước nhanh tới nơi ở của cô.
Ngôn Tiểu Nặc đang muốn lên tiếng gọi cô lại thì nhìn thấy bà Phó từ trong phòng khách đi ra, lúc quay đầu lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Phó Cảnh Dao.
Bà Phó thấy Ngôn Tiểu Nặc đến hơi ngạc nhiên rồi nở một nụ cười dịu dàng: “Uyển Cừ con đến rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc giữ vững tinh thân chào hỏi bà, “Con chào dì.”
Bà Phó nhìn thấy chiếc xe nhà mình ở cửa, trong lòng liền hiểu rõ nói với Ngôn Tiếu Nặc, “Uyển Cừ, trên đường vất vả rồi, uống tách trà đi nghỉ ngơi một lúc”
Ngôn Tiểu Nặc cũng có lời muốn nói với bà nên không từ chối liền theo bà tiến vào phòng khách.
“Con ngồi đi” Bà Phó rất thân thiết tự tay rót trà cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy cầm lấy tách trà bà rót cho nói, “Dì, thật ra con vừa đưa cô ấy về từ tập đoàn Đế Quốc”
Bà Phó không hề bất ngờ thở dài một hơi nói: “Dì biết, đứa nhỏ này từ sáng đã đợi để nhận thông báo đến làm việc ở tập đoàn Đế Quốc, ai biết kết quả lại thành thế này”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng cắn môi, nhíu mày.
Bà Phó vỗ vai Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, “May mà có con đưa nó về.”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Dì, đây là việc con nên làm, nhưng Cảnh Dao vẫn rất buồn, con lo lắng cho cô ấy”
“Đứa nhỏ này luôn không để ý nhưng lại rất mạnh mẽ, mấy năm ở Mỹ chịu thiệt như thế mà vẫn cắn răng chịu đựng” Trên mặc bà Phó có chút tự hào, “Chỉ là nó chưa bao giờ bị từ chối như thế, con yên tâm, nó sẽ khá hơn.”
Nghe bà nói thế, Ngôn Tiểu Nặc không những không cảm thấy nhẹ nhõm, mà thậm chí còn lo lắng hơn.
Phó Cảnh Dao đã gặp nhiều khó khăn ở nước ngoài, nhưng cô ấy rất kiên trì, kiếu người như vậy một khi đã đặt ra mục tiêu thì sẽ tiến lên và chiến đấu vì nó.
Nhưng với thái độ của Mặc Tây Quyết thì không phải Phó Cảnh Dao sẽ phải chịu nhiều tổn thương hơn sao?
“Dì, dì vẫn nên đi khuyên cô ấy một chút.” Ngôn Tiểu Nặc suy tư một phen nói, “Con không muốn cô ấy lại bị tổn thương”
Bà Phó nhìn cô một lúc rồi nói, “Thật ra lần trước con và Mặc Tây Quyết đến đây chơi chúng ta đều nhìn ra được, trong mắt Mặc Tây Quyết chỉ có con, chỉ là đứa bé kia không nhìn thấy mà thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc hạ mi mắt xuống, “Thật xin lỗi”
Bà Phó cười, “Chuyện †ình cảm không thể miễn cưỡng, con không cần cảm thấy có lỗi, mấy ngày nay dì sẽ an ủi nó, đừng lo lắng”
Cô quay đầu nhìn lại tòa nhà nhỏ tỉnh xảo ở phía sau, mím môi nói, “Dì ơi, nếu có chuyện con có thể giúp thì hãy nói cho con biết”
Bà Phó nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi nói, “Cám ơn con, Cảnh Dao có được người bạn như con dì rất vui.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ khẽ cong môi không nói gì.
Khi cô ra khỏi phòng khách, cô vẫn có chút không yên lòng nên đi đến phòng của Phó Cảnh Dao.
Nhưng cô bị người làm chặn lại ở cửa, “Cô Ngôn, cô chủ nói muốn ở một mình”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên cửa sổ đóng kín nhẹ gật đầu. “Vậy hãy chăm sóc cô ấy”
“Cô Ngôn hãy yên tâm”
Ngôn Tiểu Nặc đành phải rời đi, để Phó Cảnh Dao bình tĩnh một cũng tốt, đây là nhà họ Phó, còn có bà Phó chắc sẽ không có chuyện qì.
Cô phải quay lại Hằng An trước, nghĩ chốc nữa sẽ gọi đến nhà họ Phó hỏi thăm cô ấy sau.
Cô vừa xuống xe trước biệt thự đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Mặc Tây Quyết đậu ở cửa.
Co vừa mở cửa, quả nhiên thấy được Mặc Tây Quyết đang xem văn kiện trong phòng khách, thấy cô về liền hỏi, “Em đi đâu?”
“Em đưa Cảnh Dao về nhà họ Phó.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, “Tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm”
Mặc Tây Quyết không nói lời nào, lật hai trang tài liệu nói với cô, “Tiến độ của núi Sen bên kia không tệ, khoảng thời gian này cũng không thua thiệt, hơn nữa còn có rất
nhiều người sẵn sàng tham gia dự án này”
Ngôn Tiểu Nặc một tay rút tài liệu trên tay anh để lên bàn.
Mặc Tây Quyết ngước mắt lên nghi hoặc hỏi, “Em làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc hai tay chống trên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh nói, “Cảnh Dao đã như thế rồi, anh còn có thể bình tĩnh ung dung bàn chuyện làm ăn?”
Mặc Tây Quyết híp mắt, “Cô ấy ra sao thì có liên quan gì đến anh?”
“Nhưng cô ấy bị tổn thương bởi những lời nói của anh, anh không thể nói chuyện khéo léo một chút được à?” Ngôn Tiểu Nặc nhớ tới dáng vẻ mất mát vừa xong của cô cảm thấy rất áy náy.
Mặc Tây Quyết chậm rãi đứng lên, bắt lấy cằm cô giọng nói lạnh lùng vô tình, “Anh từ trước đến nay không hề biết khéo léo là cái gì, chuyện này em rõ ràng nhất”
“Anh..”
“Ngôn Uyển Cừ, người đàn ông của em dứt khoát từ chổi người phụ nữ khác đáng ra em phải vui vẻ mới đúng, sao lại ở đây chất vấn về cách nói chuyện của anh”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết không tìm ra cách nào để nói lại anh, nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng, “Nhưng em vẫn rất lo lắng, dáng vẻ vừa nãy của cô ấy rất dọa người, em chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy.”
Mặc Tây Quyết vươn tay ôm lấy cô, hai tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng nói bá đạo, “Em muốn thay bạn em trừng phạt anh.”
Ngôn Tiểu Nặc đứng thẳng người, hai tay khoác lên vai Mặc Tây Quyết khẽ cúi đầu xuống, hàng lông mi dày run rẩy như cánh bướm.
Mặc Tây Quyết cúi đầu, dịu dàng hôn cô, anh như bị mê hoặc bởi sự ngọt ngào của cô, không nhịn được càng hôn sâu.
Tay Ngôn Tiểu Nặc dần dần nắm lấy vai anh.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, bàn tay to lớn vuốt ve vầng trán trắng nõn của cô, “Cảm thấy khá hơn chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ mặt, tránh câu hỏi của anh quay sang lấy điện thoại nói, “Em gọi điện cho nhà họ Phó hỏi tình hình của Cảnh Dao.”
Mặc Tây Quyết không phản đối, gọi người làm chuẩn bị bữa trưa rồi tiếp tục đọc báo cáo của núi Sen.
Chỉ cần việc liên quan đến cô anh vẫn luôn để bụng.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc gọi điện đến là bà Phó nghe điện thoại, giọng nói bà rất dịu dàng nói Phó Cảnh Dao đang ngủ, cô nói vài câu an ủi rồi mới cúp điện thoại.
Cảm giác tội lôi trong lòng cô cuối cùng cũng dịu xuống một chút, nghĩ đến buối phỏng vấn ngày mai cô nghĩ mình không thể luôn đắm chìm trong tâm trạng tiêu cực.
Ngôn Tiểu Nặc mở cửa sổ, làn gió mát thổi vào khiến tinh thần cô như được làm mới. Cô hít một hơi thật sâu, dường như còn ngửi thấy mùi thơm của cây linh sam trong không khí. Cô nhất định phải điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt.
Ngày mai phỏng vấn, cô muốn mình phải lên tinh thần, không thể để xảy ra sơ xuất.
Sáng sớm hôm sau Ngôn Tiểu Nặc dậy thật sớm, thay quần áo, tạo kiểu tóc xong thì đến Tập đoàn Đế Quốc với Mặc Tây Quyết.
Tim cô đập liên hồi, Mặc Tây Quyết siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô khẽ nói: “Đừng lo lắng, nên nói cái gì thì nói cái đó, không có việc gì.”
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu ngước mắt lên mỉm cười nhìn Mặc Tây Quyết để anh yên tâm.
Cô cúi đầu xuống vuốt ve chiếc áo khoác vốn đã rất phẳng. Cô giơ tay lên vuốt tóc lần cuối rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi tiến phòng phỏng vấn.
Ngôn Tiểu Nặc vừa mới tiến đến, lập tức tất cả ống kính đều hướng về phía cô, nụ cười trên môi cô càng thêm ngọt ngào. Cô gật đầu duyên dáng với phóng viên của nước S đưa tay phải ra, “Chào cô, tôi là Nhã Tiếu Ngôn.”
Cô chưa bao giờ nói tên của mình trước truyền thông, chỉ nói là bút danh.
Phóng viên là một phụ nữ thanh lịch. Cô ấy vươn tay nắm lấy tay cô, “Chào cô, tôi là phóng viên của Đài truyền hình quốc gia nước S, tên là Hứa Ngôn.”
Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi: “Phóng viên Hứa là người Trung Quốc?”
Câu trả lời của Hứa Ngôn rất nhẹ nhõm, “Đúng thế cho nên thấy cô tôi cảm thấy rất thân thiết”
“Tôi cũng thế.”
Bầu không khí căng thẳng dần dịu đi Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sofa dần thả lỏng.
Hứa Ngôn không ngồi xuống ngay lập tức mà lấy ra một hộp quà tỉnh xảo từ trong túi rồi đưa nó cho Ngôn Tiểu Nặc, “Đây là món quà mà Hoàng Hậu Olina yêu cầu tôi đưa nó cho cô.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng dậy nhận lấy hộp quà bằng cả hai tay.