Chương 172
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nghe lời, cô cũng cảm thấy cơ thể mồ hôi dính chặt vào người khiến cô rất khó chịu. Adela dẫn Ngôn Tiểu Nặc vào nhà tắm.
Trong hành lang nhỏ dẫn đến nhà tắm, có một giỏ lan nhỏ màu tím rất tinh tế treo trên tường gỗ, trông nó thật thanh lịch và sống động.
Trong phòng tắm không phải là đặt một cái bồn tắm lớn cùng với chiếc vòi hoa sen bên cạnh mà là một cái bồn nước nhỏ bên trong có một dòng nước nóng không ngừng chảy ra.
“Đây là?” Ánh mắt của Ngôn Tiếu Nặc có vẻ thấy kỳ lạ.
Adele cười rồi đấy một chiếc xe nhỏ tới và nói: “Đây là nước khoáng được dân từ trên núi xuống”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra rồi nói với Adele: “Cô cứ đi làm việc đi, tôi tự làm được.”
Adele đoán ra rằng cô không quen được người khác phục vụ rồi gật đầu nở nụ cười với cô: “Nếu cô cần giúp đỡ thì rung chiếc chuông nhỏ cạnh bồn nước nhé”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới hiểu ra vì sao bên cạnh cái bồn nước nhỏ lại treo một cái chuông rồi cười và nói: “Tôi biết rồi”
Adele không nói thêm điều gì nữa, gương mặt tràn đầy nụ cười rồi lui ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc thấy bên trong toàn bộ là gỗ thông, còn có cả mùi hương nhẹ nhàng, một cảm giác rất ấm áp trên đôi chân trần của cô, rồi cô cởi quần áo ra và từ từ bước vào bồn tắm.
Suối nước nóng tự nhiên rất khác so với nước thường, Ngôn Tiểu Nặc tận hưởng cảm giác tuyệt vời thoải mái nhờ nước tắm này mang lại, cô hơi ngước đầu lên thấy bức hình hoa cẩm tú cầu được chạm trổ trên trần nhà rất tinh tế và đẹp.
Lại là hoa cẩm tú cầu…
Cô nghĩ, nếu như không phải một mình sống ở đây, thì môi trường sống ở đây thực sự rất tuyệt vời.
Mặc Tây Quyết từng nói, anh muốn bảo vệ Adele mới bỏ ra nhiều tiền như vậy đế xây ngôi nhà này, nhưng rốt cục Adele đã làm gì mà phải cần bảo vệ như vậy nghiêm ngặt như vậy?
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, xem ra sau này cô nên hạn chế tới đây thì hơn.
Hơi nước ấm trong lòng bốc lên ngùn ngụt, được tắm với dòng nước khoáng tự nhiên khiến cô cảm thấy rất sảng khoái, hơn nữa lại là buổi tối, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, khiến cô đột nhiên muốn dựa vào tường ngủ một giấc ngắn.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Ngôn Tiểu Nặc lập tức tỉnh lại, ngoài Mặc Tây Quyết ra còn ai vào đây nữa?
Cô vội vàng cúi xuống nhìn cơ thể, may mà bồn nước suối nóng trắng đục che đi cơ thể của cô, cô có chút hoảng loạn, “Em vẫn chưa tắm xong”
Mặc Tây Quyết nói: “Cùng tắm luôn ”
Ngôn Tiểu Nặc mắt trợn tròn nhìn Mặc Tây Quyết cởi hết quần áo ra, sau đó còn không thèm quấn bất kỳ chiếc khăn nào quanh người rồi cứ vậy mà bước vào.
Anh cao lớn hơn cô rất nhiều, vì vậy khi ngồi xuống cạnh cô thì nước vẫn chưa ngập đến ngực anh.
Mặc Tây Quyết kéo lấy tay cô, năm ngón tay đan vào với nhau, nhưng cũng chỉ cầm tay cô mà không làm gì thêm cả.
“Cái đó của em vừa hết phải không?” Mặc Tây Quyết khẽ hỏi cô, “Ngâm mình trong nước khoáng rất tốt cho sức khoẻ.”
Mặc dù họ đã có rất nhiều lần thân mật với nhau, nhưng hễ nhắc đến chuyện này Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ hơi gật đầu nhẹ và nói một câu: “Cảm ơn anh”
Mặc Tây Quyết không trêu chọc cô, và đột nhiên hứng thú nổi lên, buông tay cô ra, trong chớp mắt nằm xuống nước vùng vẫy giống như một con cá heo.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình kêu lên một tiếng nhỏ, cô chưa từng thấy Mặc Tây Quyết bơi bao giờ, động tác rất chuyên nghiệp, thực sự nhìn rất đẹp.
Đột nhiên mặt nước im lặng, không thấy bóng dáng của Mặc Tây Quyết đâu cả, Ngôn Tiểu Nặc có chút hoang mang, “Mặc Tây Quyết? Mặc Tây Quyết?”
Sau đó không có một chút động tĩnh gì cả.
Ngôn Tiểu Nặc sợ đến nỗi lập tức đứng dậy, không ngờ rằng gót chân có thứ gì đó quấn lấy, cô hốt hoảng bị ngã xuống bồn nước!
Dòng nước tràn ngập đến mũi khiến cho cô có cảm giác như sắp không thở nổi, Ngôn Tiếu Nặc hốt hoảng đến nỗi chân tay cứng lại, hoàn toàn không biết nên làm gì, muốn mở miệng ra để kêu cứu nhưng dòng nước ngập vào tận trong miệng cô.
Ngay trong lúc Ngôn Tiểu Nặc nghĩ cô sắp xong đời thì Mặc Tây Quyết kịp thời đỡ lấy vòng eo cô, khiến cơ thể cô khôi phục lại cân bằng, đôi môi mỏng của anh đặt lên đôi môi hồng của cô, cho cô một cảm giác trong lành.
Ngôn Tiểu Nặc bám lấy Mặc Tây Quyết như thể cô đang túm được cọng rơm vậy, trong ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết lóe lên một ý cười đắc ý, đưa Ngôn Tiểu Nặc đến gần tường bể nước.
Như người sống trong bóng tối lâu ngày nhìn thấy ánh sáng, Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết rồi hít thở hổn hển để hít thở không khí trong lành, chờ cô trở lại bình tĩnh, mới đoán ra đó là sự tinh quái của Mặc Tây Quyết gây ra.
“Mặc Tây Quyết!” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khiến cô dở khóc dở cười, “Em không biết bơi, anh dọa em sợ gần chết!”
Mặc Tây Quyết dựa lưng vào tường của bể tắm, bàn tay anh quàng qua eo cô rồi dần dần siết chặt lại, hôn lên trán cô, “Chỉ là muốn đùa em một chút thôi, có anh ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì cả.”
Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, cũng giống như làn nước gợn sóng này, cứ từng hồi dạt vào tim cô.
Ngôn Tiếu Nặc dân dân cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh, lúc này mới phát hiện cơ thể cô đã ngồi trên người anh, trời ơi!
Theo trực giác cô muốn lập tức thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết ôm lấy eo cô rồi dần dần ngập xuống nước.
Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy bờ vai của
Mặc Tây Quyết, một cảm giác mơ màng nhấn chìm lấy cô.
Khi tỉnh lại thì chỉ thấy những ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa sổ, cô hơi nheo mắt lại, ngước lên nhìn Mặc Tây Quyết đang ôm chặt lấy cô.
Lúc Mặc Tây Quyết ngủ say hoàn toàn không hiện lên sự sắc nét và say đắm như bình thường, mà yên tĩnh bình lặng như ánh sáng trong cửa sổ.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng vươn người lên hôn nhẹ lên mặt anh.
Mặc Tây Quyết không động đậy và không có một chút phản ứng gì cả, dường như không cảm nhận được điều đó.
Ngôn Tiểu Nặc lại hôn anh một lần nữa.
Mặc Tây Quyết vẫn không có phản ứng gì, Ngôn Tiểu Nặc không dám hôn anh nữa, sợ khiến anh tỉnh giấc, đến lúc đó anh lại nói những lời đùa giỡn để trêu chọc cô.
Ngôn Tiểu Nặc cử động một chút, cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt, bàn tay bất giác đặt lên vòng eo của anh rồi tiếp tục ngủ.
Khi cô ngủ thiếp đi và tỉnh lại, bên cạnh trống vắng.
Ngôn Tiểu Nặc dụi mắt và ngồi dậy, nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết vang lên từ bên ngoài: “Cô ấy mệt, để cô ấy nghỉ thêm một chút nữa.”
Sau đó là giọng nói của Adele: “Vâng, tôi đi hâm nóng lại thức ăn một chút.”
Chẳng có nhẽ bữa sáng được hâm nóng mấy lần rồi sao? Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại xem thời gian, đã tận 10 giờ rồi, nếu còn ngủ nữa thì đến bữa trưa luôn rồi.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi bước xuống giường.
Mặc Tây Quyết vừa hay lúc này ước vào, thấy cô đã dậy, gương mặt đỏ ửng lên, cười nhẹ: “Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Ngôn Tiểu Nặc lườm anh lấy một cái, “Tận hơn 10 giờ rồi, anh cũng không thèm gọi em dậy một tiếng, em sao có thể ngủ nướng tiếp được cơ chứ?”
“Ở đây em thích ngủ đến mấy giờ cũng được” Mặc Tây Quyết cười và nói, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, và có ý trêu chọc. “Tối qua em mệt rồi, vì vậy nên nghỉ ngơi nhiều một chút”
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói vậy gương mặt đỏ ửng lên, nói lắp bắp: “Anh, anh còn nói nữa à!”
Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống thơm lên má cô, khẽ cười và nói: “Dù sao cũng dậy rồi, tắm rửa một chút rồi ăn cơm thôi.”
Ngôn Tiếu Nặc lập tức đi tắm rửa, rồi ngồi vào trước bàn ăn, biểu cảm có chút thiếu tự nhiên.
Adele cười dịu dàng dọn bữa sáng lên, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đứng dậy đón lấy đĩa thức ăn.
“Cô Ngôn không cần phải như vậy, ở đây cứ tự nhiên như ở nhà” Giọng nói của Adele mềm mại quyến rũ như làn gió mùa xuân vậy, từng câu nói đều chạm vào lòng người, “Bình thường có một mình tôi ở đây, cô có thể ở đây lâu hơn một chút tôi cũng rất vui”
Lời nói này khiến cho Ngôn Tiểu Nặc không còn thấy bối rối nữa, chỉ cười khẽ và nói: “Buổi sáng tỉnh dậy khá sớm, không để ý lại bị ngủ quên mất, khiến cô vất vả làm bữa sáng rồi”
Adele cười rôi gật đầu, “Cô Ngôn đừng khách sáo, mau ăn đi, tôi cũng không làm phiền cô nữa”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói thêm gì, cúi đầu xuống ăn sáng.
Bữa sáng mà Adele làm thực sự rất ngon miệng, cho dù có hâm nóng lại lần 3.
Cô không ăn nhiều, vì bữa trưa còn có đồ ăn ngon khác.
Mặc Tây Quyết thấy cô dùng bữa sáng xong rồi lặng lẽ thu dọn bát đũa trên bàn, hàng mi đen nhánh khẽ di chuyển theo động tác của cô.
Mềm mại quyến rũ khiến người ta khó mà rời mắt khỏi được.
Ngôn Tiểu Nặc thu dọn đồ xong mới phát hiện ra Mặc Tây Quyết đang nhìn cô, cô lườm anh một cái và không nói gì.
Mặc Tây Quyết thấy vậy chỉ thấy đáng yêu buồn cười, bước tới véo nhẹ căm cô một cái hỏi nhẹ: “Sao thế? Còn giận anh sao?”
“Đáng ghét, tự mình dậy cũng không gọi em một tiếng.” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ trong đến là lại thấy trong người khó chịu, còn ra thể thống gì nữa Adele sẽ nghĩ cô là người rất lười biếng.
Mặc Tây Quyết khẽ ho nhẹ một cái và nói: “Anh thấy em mật, nên mới không gọi em dậy”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, đôi má đỏ ửng hiện lên rồi nói trách móc: “Không phải đều là do anh gây ra sao!”
Mặc Tây Quyết tiếp tục giễu cợt cười nói với cô: “Ồ, là do anh sao? Vậy sáng nay rõ ràng có người dậy từ rất sớm lại còn hôn trộm anh nữa, cái này giải thích thế nào đây?”
Ngôn Tiểu Nặc miệng mở to tròn, nói lắp bắp: “Anh, anh, anh đã biết sao?”
Mặc Tây Quyết đắc ý cười đáp: “Diễn xuất của bổn thiếu gia không tôi phải không?”
Tiếng cười khúc khích của Adele vang lên từ phía sau,trong đầu Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên “ù” lên một tiếng rồi quay người lại, thấy bộ dạng của Adele đang cúi đầu xuống kìm nén cơn buồn cười lại.
Ngôn Tiểu Nặc lại quay người lại thì nhìn thấy bộ dạng đùa giỡn của Mặc Tây Quyết với cô, cô vừa xấu hổ vừa bối rối, nhanh chóng bưng bát đũa đặt lên bàn rồi chạy nhanh vào trong phòng không dám đi ra.
Adele có chút lo lắng nhìn theo bóng đáng của Ngôn Tiểu Nặc rồi khẽ hỏi Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, Ngôn Tiểu Nặc không sao chứ?”
Mặc Tây Quyết khẽ lắc đầu: “Cô ấy không sao, chút nữa tôi vào dỗ cô ấy một chút là được.”
Đôi mắt xanh ngọc của Adele cười dịu dàng: “Cậu chủ giờ cũng có người phụ nữ để yêu thương rồi, cô Ngôn rất tốt, người lại rất đẹp, vừa lễ phép, lại còn dịu dàng nữa chứ, công chúa bệ hạ nếu như có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui.”
Mặc Tây Quyết nghĩ đến người mẹ đã mất, thần sắc hơi trâm đi, rồi gật đầu nói, “Mẹ tôi chắc chắn sẽ thích cô ấy”
Nhưng ba của anh lại không thích Ngôn Tiểu Nặc, lẽ nào chỉ vì không môn đăng hộ đối sao?
Nhưng trực giác lại nhắc nhở anh rằng, dường như không chỉ đơn giản như vậy…Ngôn Tiếu Nặc không giống như chị dâu của anh, cũng không xuất thân trong gia đình chính trị như Phó Cảnh Thâm, sao ba anh lại không thích cô ấy chứ?
Mặc dù Adele sống ở trên núi đã lâu, nhưng tối qua biết chuyện Mặc Tây Quyết về nhà đón tết, cũng biết được phần nào, nhẹ nhàng an ủi Mặc Tây Quyết: “Sự chân thành là viên đá vàng để chứng minh tất cả, ông chủ sẽ hiểu ra con người của cô Ngôn và nhất định sẽ buông bỏ những thành kiến với cô ấy thôi.