Chương 178
Phó Cảnh Dao hiểu ra, “Hoá ra cô có kế hoạch như vậy, vậy hiện tại trước mắt cô phải đối tốt với Ngôn Tiểu Nặc sao?”
Ngôn Uyển Cừ nói nhẹ: “Nếu như thái độ của cô ta không như vậy, tôi sẽ không sử dụng thủ đoạn với cô ta, cô cũng thấy rồi đó, đều là tôi bị ép mà thôi”
Phó Cảnh Dao nghĩ đến thái độ lạnh lùng trước đó của Ngôn Tiểu Nặc nên hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào rồi hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”
Ngôn Uyển Cừ thấy mục đích của cô ta cuối cùng đã thành, nụ cười không giấu được nữa lộ ra ngoài, khẽ ghé vào bên tai Phó Cảnh Dao thì thâm vài câu.
Phó Cảnh Dao gật đầu.
Lâu đài Đế Chi.
Ngôn Tiểu Nặc sau một giấc ngủ trưa tỉnh dậy, tắm rửa xong vào phòng sách học bài, thiết kế tác phẩm cho giải thưởng Red Dot.
Một khi vùi đầu vào công việc, Ngôn Tiểu Nặc liền quên đi thời gian, khi cô cảm thấy cổ cô có chút đau mỏi, mới nhớ ra rồi nhìn thời gian, không ngờ rằng đã gần 5 giờ rồi.
Trời ạ!
Cô giật mình, không kịp thu dọn sách lại, liền đứng dậy chạy ngay vào nhà bếp.
Vừa đọc sách trời đã tối, cô chưa kịp chuẩn bị bữa tối, cô thấy mình quá bất cẩn.
Vừa chuẩn bị nguyên liệu xong, đã giúp việc tới ánh mắt tò mò bước tới, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, cậu chủ đang ở ngoài chờ cô.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Ở ngoài chờ tôi? Sao anh ấy không vào đây?”
Người giúp việc thành thật trả lời: “Cô Ngôn, đây là mệnh lệnh của cậu chủ.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, rửa tay rồi mới bước tới cổng chính.
Mặc Tây Quyết đích thân lái xe và đợi cô ở cửa, thấy cô bước ra, giúp cô mở cửa xe, giọng nói điềm đạm: “Lên xe đi”
Ngôn Tiểu Nặc có chút bối rối: “Mình đi đâu vậy?”
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, “Đưa em đến một nơi.”
“Ô” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, mở cánh cửa ra rồi lên xe.
Mặc Tây Quyết vừa lái xe vừa nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Chiếc xe Bugatti Veyron anh mới đối hôm nay mới nhận được, em thấy thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc trả lời tình cờ một tiếng: “Rất đẹp.”
Lúc này Mặc Tây Quyết đạp mạnh phanh xe, Ngôn Tiểu Nặc bị sốc và hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất điềm tĩnh, giọng nói cũng không cao, nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Chiếc xe đột nhiên lại tăng tốc, cảm giác kỳ lạ vừa rồi trong lòng Ngôn Tiểu Nặc lại bị xua tan đi.
Mặc Tây Quyết lái chiếc xe lên cầu vượt, quan trọng nhất là anh chỉ đi một đoạn, nhưng lại không xuống cầu, mà lại dừng bên cạnh đường.
Anh không có ý muốn lái xe về phía trước, rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Xuống xe.”
Ngôn Tiểu Nặc bối rối và đoán không ra sao lại chọn nơi này để dừng xe vậy? Lẽ nào không bị phạm luật sao?
Nhưng suy nghĩ đó chỉ vụt tới trong giây phút, rồi cô nhanh chóng xua tan đi nỗi lo lắng này, ở cái thành phố S này có lẽ không có ai dám động đến Mặc Tây Quyết.
Gió trên cầu vượt rất mạnh, bộ tóc màu hạt dẻ của Mặc Tây Quyết bị gió thổi tung, đôi mắt hiện lên sâu thẳm, chỉ nghe thấy giọng anh khẽ hỏi cô: “Em đã từng đến nơi này chưa?”
Trong mắt Ngôn Tiểu Nặc hiện lên sự khó hiểu rồi lắc đầu đáp: “Em chưa đến bao giờ.”
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết sâu thêm vài phần: “Thực sự chưa tới bao giờ sao?”
“Chưa từng, sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Trước đây anh từng đến đây sao?”
Mặc Tây Quyết im lặng một lúc, và trong lòng Ngôn Tiểu Nặc càng trở nên bất an, cô chưa kịp nói gì thì Mặc Tây Quyết đã tiến gần đến chiếc xe, bàn tay anh đặt lên chiếc xe mới Bugatti Veyron nói: “Biết vì sao hôm nay anh lại lái xe đến đây không?”
“Em không biết.”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh, nhưng dường như có vô số cơn thịnh nộ sắp bộc phát, “Lần đó,
xe của anh bị một cô gái không có mắt đâm vào thành cầu vượt, chính là ở chỗ này”
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi lạnh, cô nhớ lại cái đêm, cái đêm dưới bầu trời đổ mưa
Cô chỉ nghe thấy giọng Mặc Tây Quyết nói: “Anh nhớ em từng nói với anh, em có một cái tên biệt danh là Ngôn Tiểu Nặc, anh muốn hỏi em, đó là biệt danh của em hay là tên thật của em?”
Ngôn Tiểu Nặc lùi về sau hai bước, đập vào thành lan can của câu, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Mặc Tây Quyết.
Thấy phản ứng của cô trong lòng Mặc Tây Quyết hoàn toàn hiếu ra, anh không biết nên hỏi gì nữa, vừa rồi từ lâu đài tới đây, cho đến tận đây anh mới dần dần phát hiện ra, điều đó đã khiến anh không còn bất kỳ một sức lực nào.
Dựa vào cách làm thông lệ của anh trong quá khứ, sự phòng thủ của Ngôn Tiểu Nặc đã hoàn toàn bị anh phát hiện, có hỏi gì đi nữa cũng chỉ là thừa.
Nhưng anh lại không làm gì cả, thấy sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, đôi mắt mà anh từng yêu thương nhất đã đẫm lệ, những hàng lông mi dài chỉ cần chớp một cái là những giọt. nước mắt có thể lăn xuống ngay lập tức, giống như một cái búa nặng đập mạnh vào tìm anh, khiến anh mất hết lý trí.
Ngôn Tiểu Nặc lâm bấm hỏi: “Mặc Tây Quyết, sao anh lại biết chuyện đó, không thể nào…”
Mặc Tây Quyết tiến dần về phía có, giơ hai cánh tay ra rồi ôm cô vào lòng, sau đó dường như không có ý muốn gần gũi với cô, chỉ hỏi cô: “Lúc này, em còn hỏi làm sao anh biết sao?”
“Mặc Tây Quyết em không có ý giấu anh lâu như vậy, tối nay em định kể hết với anh” Ngôn Tiểu Nặc lo lắng,những giọt nước mắt không kiểm soát nổi lăn xuống, “Em chỉ không ngờ rằng, anh lại nghe được điều đó từ miệng của người khác, em xin lỗi”
Bàn tay Mặc Tây Quyết bám chặt lấy hàng rào lạnh giá của cầu vượt hỏi từng chữ một: “Mục đích ban đầu em tiếp cận anh là vì cái gì?”
“Vì bà ngoại.” Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng nói ra,
“Đã vài lần em muốn nói điều này với anh, nhưng, nhưng…”
Cô sợ nếu anh biết sẽ không một chút do dự mà rời xa cô, cô thực sự rất sợ.
Mặc Tây Quyết dần dần buông tay ra, vì vừa rồi dùng lực khá mạnh, lòng bàn tay hiện lên trắng bệch, anh không thể làm giống như cách anh làm với người khác, suy nghĩ rõ ràng và logic hỏi cho rõ ngọn ngành đầu đuôi.
Đây là lần đầu tiên anh trân thành hết lòng đi yêu một người con gái, nhưng lại che giấu anh lâu như vậy, Mặc Tây Quyết đột nhiên cảm thấy nản lòng.
Ngay lúc này, tiếng còi của cảnh sát giao thông vang lên, vài người cảnh sát đi xe máy tới kêu lớn: “Ở trên cầu vượt không được phép đỗ xe, anh là ai?”
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiểm, “Tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết.”
Mấy người cảnh sát run sợ, mau chóng xin lỗi: “Tổng giám đốc Mặc, tôi xin lỗi, chúng tôi không biết, nhưng chiếc xe đỗ ở đây thực sự là…”
“Các anh về trước đi, tôi sẽ lái xe đi” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói một câu.
“Cảm ơn tổng giám đốc Mặc thấu hiểu.” Mấy người cảnh sát nói vài câu rồi nhanh chóng lái xe đi mất.
Đang trong lúc nói chuyện thì tài xế Lý lái xe đến.
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết không nhìn cô, chỉ dặn dò tài xế Lý: “Đưa cô ấy về biệt thự Hằng An”
“Á? Cậu chủ, vậy còn cậu thì sao?” Tài xế Lý không dám tin, thể này là thế nào?
Mặc Tây Quyết không trả lời lại ông ấy, chỉ lái chiếc xe Bugatti Veyron đi mất, chiếc xe chỉ để lại một âm thanh của tiếng động cơ, rồi nhanh chóng biến mất trong dòng chảy của những chiếc xe.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ngây ở đó, những cơn gió lớn trên cầu vượt đã thổi khô những giọt nước mắt trên mặt cô, lúc này trên mặt chỉ thấy hơi rát.
Tài xế Lý không rõ chuyện gì, lẩm bẩm gọi cô một tiếng: “Cô Ngôn…
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới phản ứng lại, “Ö” một tiếng, rồi mới quay người lại chuẩn bị lên xe.
Chỉ là đôi chân cô có chút tê dại, cô bước từng bước đi suýt chút nữa thì ngã, tài xế Lý nhanh tay đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc, quan tâm hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Tôi không sao, chúng ta đi thôi “
Tài xế Lý không yên tâm, đỡ cô ngồi lên ghế sau xe rồi mới ngồi lên trước ghế lái xe.
Ngôn Tiểu Nặc dựa vào ghế sau và ngây người nhìn khung cảnh lướt qua khung cửa kính, giống như những gì mà gần đây cô phải trải qua vậy, tình bạn, tình yêu, đều giống như khung cảnh đang nhanh chóng biến mất, trong chớp mắt đã không thấy.
Cô buồn đến nỗi không còn nước mắt để rơi nữa.
Tài xế Lý rất lo lắng cho cô quay lại hỏi: “Cô Ngôn, lại cãi nhau với cậu chủ rồi phải không? Đàn ông ấy à, có lúc vì sĩ diện, chỉ là một lúc tức giận, chờ hết giận rồi sẽ tự hiểu ra, việc này sẽ qua đi thôi, cô đừng nghĩ nhiều, cậu chủ rất yêu cô đấy!”
Chính vì cô biết anh yêu cô, nên mới không thể nào mà chấp được như vậy!
Ngôn Tiểu Nặc biết tài xế Lý có ý tốt, khẽ cười nhẹ: “Tài xế Lý, xem ra ông rất có kinh nghiệm phải không?”
Tài xế Lý thấy cô đồng ý nói chuyện với ông, mới dám cười lên một chút: “Đâu có, hai người sống cùng nhau, khó tránh khỏi những lúc lục đục, lúc tôi còn trẻ cũng thường xuyên gây chuyện với vợ tôi, có điêu vợ chồng đều chỉ giận nhau được mấy hôm, không lâu sau lại hoà hợp thôi!”
Nếu như thật sự như vậy thì tốt quá! Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng.
Tài xế Lý thấy cô không đáp lại, hơi cúi đầu xuống, mặc dù lông mày vẫn rất thanh tú nhưng cô không thể che giấu đi sự mệt mỏi, ông ấy vẫn tiếp tục khuyên cô:,“Cô Ngôn, tôi làm lái xế cho nhà họ Mặc cũng lâu rồi, cậu Mặc là một người rất tự cao, cậu ấy có thể vì cô mà hạ mình như vậy, cô cũng đừng cố chấp quá.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, cô thực sự cố chấp sao?
Không phải cố chấp, là cô quá thụ động, trước đây vì quá lo lắng về thân phận giả, suy nghĩ quá nhiêu, không dám tiến thêm một bước, nhưng còn giờ thì sao?
Giờ cái thân phận giả đã bị phơi bày ra, cô còn lăn tăn gì nữa?
Mặc Tây Quyết để cô trở về Hằng An, vậy anh ấy đi đâu được? Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên muốn gặp anh, cô phải nói rõ mọi việc với anh.
“Tài xế Lý, chúng ta vê lâu đài” Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng đưa ra quyết định, bất luận thế nào, cũng phải nói rõ ràng với anhI
“Vâng, giờ chúng ta sẽ tới đó!” Tài xế Lý thấy ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc từ chiếc gương chiếu hậu, cuối cùng cũng yên tâm, ông đánh lái vào đường đến lâu đài Đế Chỉ.
Tài xế Lý phát huy hết kỹ năng lái xe, với vận tốc nhanh nhất trở về lâu đài Đế Chi.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức xuống xe, người giúp việc nhìn cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra liền hỏi: “Cô Ngôn sao lại về rồi?”
“Mặc Tây Quyết đâu? Anh ấy chưa về sao?” Ngôn Tiểu Nặc không trả lời mà hỏi ngược lại.
Mấy người giúp việc lắc đầu nói: “Cậu chủ vẫn chưa về”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Tây Quyết, điện thoại kêu lên rất lâu nhưng không có ai nghe máy.