Chương 167
Sau khi ăn trưa với bà ngoại Ngôn Tiểu Nặc mang quà đến nhà Linh Tử.
Gia đình Linh Tử cũng vừa ăn xong, mẹ Linh Tử thấy cô đến rất vui vẻ, vội vàng kéo cô vui mừng nói, “Tiểu Nặc con tới rồi, con ngồi đi” Rồi nói với Linh Tử, “Linh Tử nhanh rót trà cho Tiểu Nặc.”
Ngôn Tiểu Nặc ngăn bà lại nói, “Dì, dì đừng khách khí thế” Rồi đưa quà mình chuẩn bị cho Linh Tử, “Linh Tử cậu sắp kết hôn rồi, đây là quà cưới tớ tặng cậu.”
Mẹ Linh Tử vui mừng nói, “Tiểu Nặc, con xem con… còn nói dì khách khí, con mời là khách khí nhất.”
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, mẹ Linh Tử vội vàng thu dọn bàn ăn, nói với Linh Tử: “Con đừng dọn nữa, nói chuyện với Tiểu Nặc đi”
Linh Tử gật gật đầu dẫn cô vào phòng ngủ.
Ngôn Tiếu Nặc mở món quà cô đã chuẩn bị cho Linh Tử, là áo khoác lông dê màu đỏ và bộ trang sức bằng ngọc bích bao gồm hoa tai, vòng tay, mặt dây chuyền và dây chuyền mà cô đã thiết kế cho tập đoàn Đế Quốc trước đây, bởi vì thiết kế đột phá phá vỡ phong cách truyền thống trước đây nên từ khi đưa ra thị trường đến nay đều bán rất chạy.
Mặc Tây Quyết đưa cho cô hai bộ làm phần thưởng, một bộ cô định tặng sinh nhật Phó Cảnh Dao, còn bộ này làm quà cưới cho Linh Tử.
Lúc Linh Tử nhìn thấy bộ trang sức kia liền choáng váng, “Trước đây tớ với mẹ chồng đã đi xem bộ này, nhân viên cửa hàng cũng giới thiệu bộ này cho tớ, nhưng quá đắt nên không mua nổi”
Bộ trang sức này được làm từ vàng nguyên chất và ngọc Dương Chi, chất liệu giống như các huy chương của Thế vận hội Olimpic Bắc Kinh.
Ngôn Tiểu Nặc đưa Linh Tử bộ trang sức nói, “Đây là tớ thiết kế, cậu đeo thử xem”
Linh Tử ngại ngùng nói, “Tiếu Nặc, cậu tốn kém quá”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Cũng không phải rất tốn kém, tớ là người thiết kế, công ty đưa tớ hai bộ, đây là tớ tặng cậu đeo lúc đón dâu.”
Linh Tử bất đắc dĩ cười cười, “Ừm, vậy để tớ thử xem”
Ngôn Tiểu Nặc giúp Linh Tử thử áo khoác và đồ trang sức. Linh Tử nhìn vào gương còn không nhận ra mình.
“Đúng là người đẹp vì lụa” Linh tử đỏ mặt nói, vội vàng cất quần áo và trang sức đi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy hết sức hài lòng, cười giúp cô tháo trang sức, rồi nhìn chiếc váy cưới cô mặc hôm đám cưới.
Chiếc váy cưới rất bình thường, là kiểu được thuê trong cửa hàng, đơn giản thanh lịch, thấy Linh Tử mặc áo cưới dáng vẻ ngại ngùng làm cô khẽ cười.
“Tiểu Nặc, áo cưới của cậu chắc sẽ được thiết kế riêng đúng không?” Linh Tử cười hỏi cô, “Tổng giám đốc Mặc có tiên như thế chắc chắn sẽ đặt cho cậu chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới.”
Ngôn Tiểu Nặc lại nhớ đến chuyện Mặc Tây Quyết nói sẽ cưới cô khuôn mặt đỏ ửng thì thầm, “Linh Tử, sao lại kéo tớ vào?” Linh Tử thấy phản ứng của cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười nói: “Được được, không nói nữa, vài năm nữa kiểu gì cậu cũng lo cho mà xem”
Ngôn Tiểu Nặc nói sang chuyện khác, “Mẹ chồng đối xử với cậu tốt không?”
Linh Tử gật gật đầu, “Từ khi anh Lực đi làm vườn thì chuyện trong nhà tốt hơn rất nhiều, chuyện đám cưới cũng sắp xong xuôi, bà cũng yên tâm hơn, cũng cười nhiều hơn trước, bố mẹ cùng em trai cũng rất tốt, nhà cửa cũng coi như ổn định hơn”
Ngôn Tiếu Nặc cũng mừng thay cho cô, cười nói, “Thế còn việc xây nhà? Còn khoảng một tháng nữa đúng không? Bây giờ hai người ở đâu?”
“Sống ở nhà mới mẹ chồng tớ chuẩn bị, nhà thì xây xong rồi còn đang chờ trang trí nữa thôi.” Linh Tử lần lượt trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu, “Xây xong rồi sao không trang trí rồi mới làm đám cưới?”
Linh Tử mặt lập tức đỏ lên, trầm thấp nói, “Là anh Lực anh ấy sốt ruột.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ giật mình, lúc này mới hiểu ý của cô bật cười nói, “Hóa ra là thế”
Linh Tử ngước lên, thấy nụ cười trêu chọc của cô cười nói, “Nha đầu này, không học được cái gì hay lại còn đi trêu ghẹo tớ.”
Ngôn Tiểu Nặc cười một trận mới bình tĩnh nói, “Thế cậu bây giờ vẫn chưa có việc làm sao? Mặc dù bây giờ ở vườn có thể kiếm được ít tiền, thế nhưng về sau nhà các cậu trên có già dưới có trẻ, vẫn phải có một công việc ổn định mới được chứ?”
Linh Tử ngẩn người, không thể không thừa nhận Ngôn Tiểu Nặc nói có lý cau mày, “Tớ hiểu ý của cậu nhưng tớ cũng không thành thạo cái gì, làm gì bây giờ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, “Bán hàng trên mạng?”
Linh Tử không kịp phản ứng, hỏi: “Cậu bảo tớ bán hàng trên mạng á? Nhưng mấy đồ trang điểm kia tớ cũng không biết nhiêu đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, “Ai bảo cậu bán đồ trang điểm, ý tớ là bán hoa quả rau xanh trong vườn không thuốc trừ sâu kia, không thể bán sao?”
Linh Tử ngây người, “Đây không phải đế tập đoàn Đế Quốc bán ra bên ngoài sao?”
Ngôn Tiếu Nặc hiểu ý của cô gật đầu nói, “Cậu chỉ cần nói có muốn làm hay không? Qua năm mới để tớ nói với Mặc Tây Quyết, nếu như anh ấy đồng ý để các cậu bản thì chúng ta có thể thương lượng” Linh Tử gật đầu đáp ứng: “Nếu mà anh ấy cho phép tất nhiên tớ sẽ đồng ý”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu bây giờ mọi người đang cố gắng hết sức để làm vườn, mọi người thấy bây giờ kiếm được tiên thì sẽ làm, nhưng nếu trong thời gian dài họ chỉ làm chuyện này sẽ mất đi hứng thú rồi sinh ra lười biếng.
Cô cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến, khâu tiêu thụ đương nhiên cũng rất quan trọng, không biết Mặc Tây Quyết sẽ nghĩ thế nào.
Linh Tử nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô nhẹ giọng nói, “Cậu cũng đừng lo lắng, chuyện này còn phải chờ Mặc
Tây Quyết đồng ý mới được”
Ngôn Tiểu Nặc biết cô không hiểu, mỉm cười không tiếp tục nói chuyện này nữa chỉ dặn dò cô, “Chuyện này chưa biết thế nào, cậu đừng nói với ai”
Linh Tử liên tục gật đầu, “Cậu yên tâm, tớ hiểu mà”
Một khi Mặc Tây Quyết đồng ý, đây chắc chắn là chuyện lớn, các cô gái trẻ trong làng không nhiều, đa số chỉ ở nhà nội trợ giống các bà các mẹ, chỉ biết dùng Wechat gửi tin nhắn giọng nói là cùng, những cái khác không hiếu.
Bán hàng trên mạng cô vẫn có hiểu biết một chút nên cảm thấy ý tưởng này của Ngôn Tiểu Nặc rất hay.
Linh Tử nói muốn đưa cô đi xem nhà mới nên ra ngoài đi dạo một chút.
Ngôn Tiểu Nặc dù sao cũng không có việc gì, liền cùng cô ra ngoài.
Nhà mới của Linh Tử được xây ở trước cửa vườn, cửa nhà hướng ra ngoài đường, Ngôn Tiểu Nặc thấy thế cười nói, “Nơi này rất tốt, sau này phát triển du lịch chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều khách du lịch.”
“Cậu đúng là có mắt nhìn” Linh Tử cười nói, “Nếu không bán hàng trên mạng thì mở một nhà hàng khách sạn cũng không tồi.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào tòa nhà bốn tầng vừa cười vừa nói, “Hoá ra là tớ lo xa rồi, anh Lực đã lên kế hoạch cho tương lai, Linh Tử cậu có phúc thật đấy”
“Cậu lại trêu tớ.” Mặc dù Linh Tử cau mày nhưng khóe mắt đều ánh lên ý cười.
Ngôn Tiểu Nặc thoải mái cười to rồi đi vào sân sau, “Vào trong xem xem.”
Sân có sân trước và sân sau. Sân sau rộng hơn sân trước. Nhà bếp năm ở sân sau, để lại một khoảng rộng lớn. Ngôn Tiểu Nặc nhìn mới biết đây để chuẩn bị để mở nhà hàng.
Liên Sen có rất nhiều món ăn đặc sản, Linh Tử và mẹ chồng cô đều nấu ăn rất ngon, đến lúc đó họ chỉ cần quảng bá nhiều hơn, chắc chắn chuyện làm ăn sẽ đắt hàng, tốt hơn nhiều so với đi làm thuê.
Trong lòng cảm thấy mừng thay cho Linh Tử rồi lên tầng xem, tầng một rất rộng rãi, chỉ có mấy phòng, nhưng có một phòng khách siêu lớn, từ tầng hai trở lên phòng đều rất gọn gàng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Linh Tử hỏi, “Nhà này trang trí sẽ tốn không ít tiền đi?”
Linh Tử thở dài một hơi, nói với cô, “Anh Lực nói sớm muộn cũng sẽ phải bỏ tiền, anh ấy mấy năm gần đây cũng tiết kiệm được một chút nói sẽ đều dùng vào việc này”
Ngôn Tiểu Nặc há to miệng, trong giọng nói khó nén kinh ngạc: “Tất cả sao?”
Linh Tử gật gật đầu có chút bất đắc dĩ. Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ, “Chuyện này quá mạo hiểm, về sau đừng làm thế này.”
Linh Tử cười, “Không phải còn phát triển nữa sao? Tớ sẽ khuyên anh ấy sau làm việc cẩn thận một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng hiểu rõ anh Lực muốn cho Linh Tử một cuộc sống tốt nhất, mặc dù vẫn còn nhiều khó khăn nhưng không phấn đấu sao biết có được hay không?
Người thành công đều là những người biết đánh cược. Linh Tử cầm tay cô hỏi, “Lần này cậu về mấy ngày?” Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại sáng nay Mặc Tây Quyết nói còn có năm ngày mới có thể gặp nhau, cô nhẹ giọng nói, “Ừm, chắc… khoảng năm ngày”
“Đến mùng 3 thôi sao?” Linh Tử cười xấu xa nói, “Đúng là một ngày không gặp, như cách ba thu?”
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng mắng: “Sao cậu lại như thế! Đáng ghét!”
Linh Tử cười một lúc rồi mới nói, “Buổi tối tớ ngủ với cậu nhé?” Ngôn Tiểu Nặc rất ngạc nhiên hỏi, “Cậu sắp làm đám cưới rồi sao có thể đến nhà tớ ngủ?”
Linh Tử không cười nữa, “Mẹ tớ và mẹ chồng tớ… haiz không nói nữa phiền chết đi được, tránh một chút cũng tốt”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, đành phải nói, “Cũng được, dù sao hai nhà cũng rất gần, nếu bên mẹ cậu khó nói thì để tớ nói”
Dù sao Ngôn Tiếu Nặc ở Liên Sen cũng rất có tiếng nói, mẹ cô chắc sẽ nể mặt cô ấy.
Ăn tối xong, Ngôn Tiểu Nặc lấy thêm cho Linh Tử một cái chăn nhưng gần 10 giờ cũng không thấy cô ấy đến.