Chương 151
Ngôn Tiểu Nặc vô thức đưa tay lên mặt lau nước mắt, nở nụ cười, nói: “Em không sao, chị Giản Minh, chị về rồi à?”
Mấy hôm trước Giản Minh đến Mỹ để tham gia show catwalk, đến hôm nay mới quay về Tập đoàn Đế Quốc. Cô ấy cười nhẹ: “Ừm, chị về từ hôm qua, nghỉ ngơi một chút rồi hôm nay mới đến” Cô ấy dừng một lúc rồi nói tiếp: “Em lại cãi nhau với Tổng Giám đốc à?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy không thể tránh khỏi, đành phải đáp: “Không có, cái đó… cũng không tính là cãi nhau.”
Giản Minh cau mày: “Vậy tại sao em khóc? Chẳng lẽ có ai bắt nạt em à?”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu: “Không có, chỉ là trong lòng em không thoải mái lắm nên giải tỏa một chút”
Trên mặt Giản Minh lộ vẻ đã hiểu. Mặc dù cô ấy ở Mỹ nhưng cũng thường xuyên nghe Toàn Cơ nhắc đến chuyện của Ngôn Tiểu Nặc. Trong thời gian này, hết chuyện này đến chuyện khác lũ lượt kéo đến, một cô bé mới mười tám tuổi như Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ngột ngạt cũng là điều bình thường.
Cô ấy mỉm cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Thỉnh thoảng giải tỏa cũng có lợi cho cả thể chất và tinh thân. Có điều em đừng nên canh cánh trong lòng mãi một số việc, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Thuận theo tự nhiên… Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười cay đắng. Cô cũng muốn thuận theo tự nhiên, nhưng sự thật không thể như những gì mình mong muốn.
Nhưng ý tốt của Giản Minh cô hiểu rất rõ, cô cười gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn chị Giản Minh”
Giản Minh bước tới trước mặt cô, vỗ vỗ vai cô nói: “Ban nãy đi từ dưới lên chị tình cờ nhìn thấy Sâm Hòa. Trước đây cô ta cũng được coi là một nhân tài của bộ phận Thiết kế, tiếc là lại rơi vào kết cục này.”
Ngôn Tiểu Nặc biết kết cục sau khi bị Tập đoàn Đế Quốc sa thải là gì, nghe thấy Giản Minh nói vậy, cô vẫn có chút không đành lòng: “Cô ta không sao chứ?”
Giản Minh lắc đầu: “Thật ra cũng do cô ta tự làm tự chịu. Lúc trước yêu thầm Tổng Giám đốc còn chưa tính, bây giờ lại dám giở thủ đoạn. Khi hoàng tử Carter đến gặp em lần trước, chính cô ta đã cố tình ngáng chân em”
Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc: “Thật sao?”
Giản Minh gật đầu: “Thật, vậy nên em đừng đổ lỗi cho mình vì điều này. Tổng Giám đốc thích em, em cũng thích anh ấy, điều này không có gì sai, em cần gì phải để ý đến thái độ của người khác chứ?”
Có một số việc Giản Minh nói rất có lý, nhưng chưa hắn đã phù hợp với hoàn cảnh của cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười khẽ: “Em hiểu rồi. Chị Giản Minh, có phải chị cũng từng trải qua chuyện tương tự hay không? Nếu không thì làm thế nào chị lại hiểu được?”
Khuôn mặt tao nhã của Giản Minh hơi run run, trong phút chốc lóe lên vẻ thẫn thờ: “Đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi, không nhắc lại sẽ tốt hơn”
Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt nhìn nụ cười hờ hững của Giản Minh. Cô nghĩ, mặc dù quen biết Giản Minh không lâu nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy người khác giới bên cạnh cô ấy. Cô có hơi hối hận vì đã hỏi như vậy.
“Chị Giản Minh, là do em đường đột.” Ngôn Tiểu Nặc xin lỗi, vẻ mặt có chút áy náy.
Giản Minh ngược lại rất vui vẻ tự nhiên nói: “Được rồi, đừng nói những lời khách sáo này nữa. Chị nghe Tổng Giám đốc nói em muốn giành được giải Red Dot năm nay của nước Đức à?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu đáp: “Vâng, chị Giản Minh có lời khuyên nào cho em không?”
Giản Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Chị cũng từng đi catwalk cho các nhà thiết kế giành được giải Red Dot. Nói chung để có được giải thưởng đó, em phải có sự sáng tạo và giá trị đặc biệt của riêng mình.”
Ngôn Tiểu Nặc tỏ ra vô cùng đồng ý: “Điều này thì em biết, em cũng đang suy nghĩ phải thiết kế cái gì mới có thể có hy vọng giành được nó. Người Đức cực kì nghiêm khắc và công bằng…”
Giản Minh cười nói: “Tuy họ như thế, nhưng điều đó không có nghĩa là họ chỉ thích như vậy, em có hiếu không?”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên tỉnh ngộ.
Giản Minh nói: “Thật ra chị cũng chỉ là người ngoài ngành. Đối với vấn đề này em nên hỏi Toàn Cơ, cô ấy là người từng giành giải Red Dot đấy”
Ngôn Tiếu Nặc cười tự giễu: “Nhìn em này, suýt nữa thì quên mất cô giáo của mình luôn”
Giản Minh mỉm cười: “Em mau đi tìm cô ấy đi, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ tìm chị. Tổng Giám đốc nói công việc tiếp theo của chị là cố hết sức giúp em giành được giải Red Dot.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đổ mồ hôi, căn môi đáp: “Mặc Tây Quyết thật là”
Giản Minh cười lớn: “Chúng ta đều biết trong lòng anh ấy rất lo lắng mà. Tổng Giám đốc đối với chị có ơn nặng như núi, chị chắc chắn sẽ cố hết sức giúp em, tới lúc đó em đừng có mà phát huy không tốt nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ đỏ bừng mặt: “Chị Giản Minh, bây giờ ngay cả chị cũng trêu em”
Nụ cười của Giản Minh càng rạng rỡ hơn, tựa như hoa phù dung vào mùa đông, vẻ quyến rũ ấn mình trong nét đẹp thanh thoát: “Rồi rồi, mau đi tìm Toàn Cơ đi, cô ấy đang đợi em đó.”
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay Giản Minh: “Chị Giản Minh, chúng ta cùng đi tìm Toàn Cơ đi, đúng lúc có thể trao đổi với nhau.”
Giản Minh đồng ý không chút do dự, Ngôn Tiểu Nặc và cô ấy cùng đi đến phòng làm việc của Toàn Cơ.
Vì hồi sáng Sầm Hòa bị sa thải nên bên Toàn Cơ khá là bận rộn. Thấy Ngôn Tiểu Nặc và Giản Minh đến cùng nhau, cô ấy chỉ gật đầu ra hiệu cho hai người tìm chỗ ngồi trước.
Từ trước đến giờ Ngôn Tiếu Nặc không quá quan tâm đến điều này, Giản Minh thì nói đùa: “Nhìn cái người bận rộn kia kìa, thôi, hai chúng ta hãy tìm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi đi.”
Lời này đương nhiên đổi lấy một cái nhìn khinh bỉ của Toàn Cơ.
Ngôn Tiểu Nặc nhịn cười: “Toàn Cơ, cô làm việc của cô đi, tôi với chị Giản Minh ngồi đây một lúc là được”
Giản Minh vừa cười vừa nói: “Chị đi pha cà phê đây. Uyển Cừ, em muốn uống gì?”
Sao Ngôn Tiểu Nặc có thể để Giản Minh rót nước bưng trà cho cô chứ. Cô nhìn thoáng qua Toàn Cơ đang bận rộn rồi đáp: “Chị Giản Minh, em đi chung với chị.” Sau đó quay sang hỏi Toàn Cơ: “Toàn Cơ, cô có muốn uống gì không?”
Toàn Cơ cười cười: “Trà bạc hà, cảm ơn”
Ngôn Tiểu Nặc trả lời rồi theo Giản Minh đến phòng để nước.
Giản Minh thành thạo pha cà phê kiểu Mỹ, mùi thơm hơi đắng của cà phê ngay lập tức tràn ngập cả căn phòng.
Mùi thơm này khiến người ta muốn ngừng mà không được, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc không muốn uống nước trái cây nữa.
Giản Minh thấy đôi mắt lấp lánh của Ngôn Tiểu Nặc bèn nói: “Chị pha cho em một ly nhé?”
“Vâng ạ” Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Đúng lúc em có thể học được cách pha của chị”
Giản Minh mỉm cười, tỉ mỉ xay hạt cà phê đã được rang đến độ vừa phải, sau đó bắt đầu pha bằng bình pha cà phê.
Cà phê màu nâu được rót vào hai ly sứ màu trắng tỉnh khiết, toát lên một loại hơi thở tao nhã.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được bưng ly lên ngửi, mùi thơm và hơi nóng ập tới khiến cô cảm thấy tâm trạng mình trở nên tốt hơn.
Uống vào một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngay lập tức nhăn lại: “Đắng quá”
Giản Minh vội vàng nói: “Em uống không quen hả?” Cô ấy mở ngăn kéo, lấy túi sữa và túi đường ra đưa cho Ngôn Tiểu Nặc: “Thêm một ít sữa và đường vào, hương vị sẽ ngon hơn nhiều.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa xé túi giấy vừa nói với vẻ mặt đầy
áy náy: “Xin lỗi chị Giản Minh”
“Không sao đâu, uống quen sẽ thấy nó ngon thôi.” Giản Minh nhấp một ngụm cà phê, trên mặt không có bất cứ vẻ gì khác thường.
Sau khi khuấy cà phê với sữa và đường, Ngôn Tiếu Nặc nhấp thêm một ngụm, cảm thấy ngon hơn nhiều.
Giản Minh cười nói: “Em không uống quen loại này, lần tới chị sẽ pha cappuccino cho em.”
Ngôn Tiểu Nặc vội lắc đầu: “Không cân đâu chị Giản Minh, em vẫn nên uống nước trái cây thôi ˆ
Giản Minh cười cười không đáp.
Sau khi uống cà phê xong, Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Còn trà bạc hà của Toàn Cơ nữa, suýt thì quên mất.”
Cô lấy lá bạc hà của Toàn Cơ ra rồi ngâm nó vào một chiếc ly pha lê trong suốt, lá bạc hà xanh lục nở ra, trông lóng lánh đáng yêu như đá ngọc bích.
Hương thơm mát lạnh của bạc hà tươi mát và tự nhiên như cơn mưa đầu mùa, hòa tan cả mùi thơm nồng ban đầu của cà phê.
Ngôn Tiểu Nặc bưng ly trà bạc hà đã pha xong đến cho Toàn Cơ.
Toàn Cơ nở nụ cười xinh đẹp nhìn cô: “Cảm ơn, cô ngồi nghỉ chút đi, bên tôi sắp xong rồi”
Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Chuyện của tôi cũng không gấp, cô cứ giải quyết xong những việc này trước đi”
Giản Minh cũng thu lại ý nghĩ đùa giỡn, yên lặng ngồi cạnh Ngôn Tiểu Nặc xem tạp chí thời trang.
Ngôn Tiểu Nặc thấy ngón tay của Giản Minh rất mảnh khảnh, nhưng cô có thể thấy được một vòng lõm mơ hồ trên ngón giữa.
Đó là dấu vết của chiếc nhẫn.
Cô quay đầu sang chỗ khác, đối với việc riêng tư của người khác cô không muốn hỏi quá nhiều.
Trong lúc bận rộn Toàn Cơ cuối cùng cũng đã chọn được người thay thế cho Sầm Hòa.
“Cuối cùng cũng làm xong” Toàn Cơ thở phào nhẹ nhõm rồi uống một ngụm trà: “Thật là mệt muốn chết.”
Trên mặt Ngôn Tiểu Nặc lộ vẻ áy náy: “Toàn Cơ…”
Toàn Cơ lập tức xua tay, lấy ra một tờ giấy A4: “Cô giúp tôi giải quyết tờ đơn xin tăng lương này là được”
Ngôn Tiểu Nặc và Giản Minh đồng thời cười ra tiếng.
Toàn Cơ liếc Giản Minh: “Cười cái gì? Dù sao cô cũng là người mẫu chính của Tập đoàn Đế Quốc, mười năm chỉ có bấy nhiêu đó tiên lương. Quảng cáo cô không nhận, show cũng bỏ qua, có ngốc hay không vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc ngược lại rất ngạc nhiên, chị Giản Minh chỉ sống bằng tiền lương thôi ư?
Giản Minh cười nhẹ: “Tôi ấy mà, tiên đủ tiêu là được rồi. Lúc trước cứ bay tới bay lui đi catwalk đã rất mệt mỏi rồi, làm gì còn hơi sức mà nhận quảng cáo với chạy show nữa?”
Vẻ mặt Ngôn Tiểu Nặc lộ vẻ khâm phục. Toàn Cơ và Giản Minh, một người liều mạng kiếm tiên, một người thì coi tiền như rác, thật sự không biết tại sao hai người họ lại có quan hệ tốt như vậy.
Toàn Cơ nghỉ ngơi một lúc, sau đó nghiêm mặt hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Anh hai nói cô muốn giành giải Red Dot của Đức, cô có ý tưởng nào chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Chính vì tôi chưa biết cụ thể mình muốn thiết kế cái gì nên mới qua đây hỏi một chút.”
Toàn Cơ gật đầu: “Thiết kế đoạt giải Red Dot của tôi là một chiếc váy cưới. Nhưng mà quân áo cũng là sở trường của cô, cô muốn chuyển sang con đường khác hay tiếp tục sở trường của mình đây?”
Ngôn Tiếu Nặc nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn đổi sang loại khác, thiết kế đồ trang sức”
Một tia tán thưởng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Toàn Cơ: “Được, thông minh lắm”
Ngôn Tiểu Nặc cũng cười cười, chỉ có Giản Minh vẫn chưa rõ hai người đang cười cái gì.
Toàn Cơ không giải thích với Giản Minh, thay vào đó là lấy ra một tập hồ sơ từ trong tủ rồi đưa cho Ngôn Tiểu Nặc: “Đây là tất cả các tài liệu về việc bình chọn khi tôi tham gia giải Red Dot, cô xem kỹ một chút, sẽ có thu hoạch đấy.”