Chương57 TRI KỶ NGÀN LY CŨNG ÍT
Ngôn Tiểu Nặc xuống tới dưới lầu và Mặc Tây Quyết đang ở trong xe đợi cô.
“Lên đi.” Mặc Tây Quyết mở cửa xe cho cô.
“Vâng.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười rồi lên xe.
Cô nghĩ một lát rôi quyết định nói cho Mặc Tây Quyết về những kế hoạch vừa rồi của cô, “Em muốn sáng mai tới công ty cho vay tiền đó.”
Mặc Tây Quyết nghe thấy cô nói vậy, chỉ hơi gật đầu, “Đã nói với Duy Đức chưa? Để cho ông ấy sắp xếp”
Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Em nói rồi.
Mặc Tây Quyết không có ý gì cũng không nói thêm một câu nào cả, biểu cảm cũng không hề có sự thay đổi.
Đây thực sự là một việc khiến tâm trạng đi xuống.
Ngôn Tiểu Nặc định nói gì đó để xua tan đi bầu không khí ảm đạm thì nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết: “Ngày kia là chủ nhật, em có dự định gì chưa?” “Tạm thời chưa có, sao vậy?”
Mặc Tây Quyết ôm cô lên đùi, “Muốn đi đâu hoặc muốn làm bất cứ điều gì, ngày kia anh sẽ bên cạnh em cả bộ “
ngày: Ngôn Tiểu Nặc không ngờ anh đột nhiên lại hỏi như vậy, “Cái này, hay là không cần đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức thay đổi chủ ý: “Được, để em nghĩ kỹ đã được không?”
“Được.” Mặc Tây Quyết rất nhanh liền đồng ý, “Hôm nay đưa em đi ăn.”
“Ăn ở đâu?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, rồi nhìn lên quần áo trên người, “Có cần em trở về thay quân áo không?”
“Không cần đâu.” Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng rồi chuyển chủ đề, “Em mở Weibo ra, xem xem có bao nhiêu fan hâm mộ rồi?”
“Ồ” Ngôn Tiểu Nặc mở Weibo của cô ra, vừa nhìn vào lượng người hâm mộ làm cô giật mình, “Tăng lên 120 vạn rồi, sao lại nhanh như vậy?”
Mặc Tây Quyết lấy điện thoại của cô và xem, một ánh sáng loé lên trong đôi mắt đen của anh.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh có chút rụt rè, anh chàng này lại đang bàn mưu tính kế gì đây?
“Rất tốt.” Mặc Tây Quyết thu lại ánh mắt tính toán trong đôi mắt đen về, rồi trả điện thoại cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc cất điện thoại đi, hỏi nhỏ nhẹ một câu: “Sao vây?”
“Không có gì.” Mặc Tây Quyết dựa vào ghế sau của chiếc xe một cách uể oải, “Theo đà tăng này thì vẫn còn một thời gian nữa.
“Ô” Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không muốn nói nhiêu, cô cũng không muốn hỏi thêm.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi nhà hàng ăn, Ngôn Tiểu Nặc đứng ởtrước cửa nhà hàng do dự không dám vào.
Mọi chỉ tiết xung quanh nhà hàng đều mang nét cổ điển sang trọng, trang phục và cách ăn mặc của nhân viên phục vụ ở đây không khác nhiều so với những chỗ khác, nhưng dáng người thẳng tắp, một kiểu khí chất thần thái được toát ra từ bên trong, mà chỉ nơi này mới có.
Nói chính xác chính là sự tự tin, chỉ có một nơi đủ tốt mới có thể khiến cho nhân viên tràn đầy sự chân thành và tự hào đến như vậy.
Mặc Tây Quyết nắm lấy bàn tay cô dắt cô bước vào trong.
Nhân viên phục vụ không hỏi gì chỉ _Ì cung kính cúi người chào anh, rồi đưa họ đến một căn phòng thanh nhã.
Trước cửa căn phòng, một số nhân viên phục vụ đã sẵn sàng đứng ngay ngắn ở đó từ lâu, thấy Mặc Tây Quyết tới họ lập tức nhẹ nhàng di chuyển tới mở cửa cho anh.
Vào đến trong phòng, Mặc Tây Quyết để cô ngồi xuống trước rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ.
“Cậu Mặc, có gì xin cứ dặn dò ạ.”
Nhân viên phục vụ cung kính nói, rồi lập tức lui ra ngoài.
Cậu Mặc? Nơi này là một sản nghiệp của tập đoàn Đế Quốc sao?
Ngôn Tiểu Nặc tò mò rồi nhìn anh.
Mặc Tây Quyết dường như đã nhìn ra sự tò mò của Ngôn Tiểu Nặc rồi nói nhẹ nhàng: “Em đoán rất đứng, nhà hàng này là một trong những sản nghiệp của tập đoàn Đế Quốc”“
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Thảo nào họ gọi anh là cậu Mặc.”
“Em rất tỉ mỉ” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết có chút tán dương, “Còn rất nhạy cảm nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng lắc đầu, “Đâu có.
“Em đến muộn rồi, thật xin lỗi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu đó là Toàn Cơ.
Cô nhanh chóng đứng lên, rồi rất lịch sự, “Chào cô Toàn Cơ.”
“Uyển Cừ mau ngồi xuống đi.” Toàn Cơ lập tức tiến lại phía trước võ lên vai cô rồi nói.
Mặc Tây Quyết dường như rất hài lòng với sự hoà hợp của họ, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Ngôn Tiểu Nặc cố tình không nhìn vào biểu cảm của Mặc Tây Quyết rồi ngồi xuống.
Toàn Cơ ngồi cạnh với Ngôn Tiểu Nặc rồi cười nói: “Gọi món ăn chưa?”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa, chờ em tới mới gọi món.”
Toàn Cơ liếc nhìn Mặc Tây Quyết với một nụ cười và nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô thích ăn gì thì cứ gọi nhé.”
“Vâng, Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy chiếc iPad, rồi nhìn thấy những món ăn đầy màu sắc trên đó, cô rất ngạc nhiên vơi tên thức ăn.
Món gì thì tên đó, rất ngắn gọn và súc tích, hoàn toàn khác với nơi lần trước cô đến.
Cũng đúng, những cái tên màu mè cũng không có tác dụng gì, giống như một người đẹp vẹn sắc vẹn toàn, nếu như trên người đeo quá nhiều ngọc trai chỉ thấy quá rờm rà và xấu xí, chẳng khác gì mấy người bán hàng.
Cô gọi món rất suôn sẻ, nhưng cũng chỉ gọi có hai món, người ta nhường cô nên cô cũng không nên làm quá, gọi món ăn xong cô trả lại thực đơn.
Toàn Cơ cầm lấy thực đơn rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Em gọi thay cho anh luôn nhé? Em nhớ hai món này là món anh thích ăn nhất.”
Nói xong, Toàn Cơ nhanh chóng thay Mặc Tây Quyết gọi món.
Mặc Tây Quyết không để ý rồi nói, “Em xem rồi gọi đi.”
“Món tráng miệng sau bữa ăn thì sao?” Toàn Cơ chỉ vào thực đơn và hỏi.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi cười nhẹ: “Anh muốn ăn bánh ngọt đầu heo.”
Ngôn Tiểu Nặc đang uống nước nghe thấy câu nói này suýt nữa thì bị sặc nước.
“Bánh ngọt đầu heo?” Toàn Cơ ngạc nhiên rồi lật xem thực đơn, “Không có loại bánh đó.”
“Không có thì bảo họ làm, kiểu bánh đó rất đơn giản.” Mặc Tây Quyết nói với giọng trêu đùa, “Chỉ cần vẽ một cái đầu lên trước bánh là được rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó cúi đầu, nếu không phải là Toàn Cơ cũng ở đó thì nhất định cô đã hất cốc nước trong tay lên mặt anh rồi.
Kiểu người gì vậy, ăn một bữa cơm cũng đả kích cô, thật đáng ghét.
Toàn Cơ cười rạng rỡ, “Được, dù sao đã lâu rôi anh cũng không tới đây dùng bữa rồi, vậy để họ làm riêng cho anh một món bánh ngọt này đi.”
Ngôn Tiểu Nặc đang nói xấu hai người họ trong lòng nhưng lại giữ sự im lặng đến cùng.
“Uyển Cừ, hôm nay tôi thấy fan hâm 4 mộ của cô lên tận 120 vạn rồi, hơn nữa đều là những người hâm mộ tích cực, đây là một hiện tượng tốt. “Toàn Cơ thu nụ cười lại và nói với cô, “Uyển Cừ, tôi muốn cô giúp đỡ tôi một việc.”
“Để tôi giúp đỡ sao?” Ngôn Tiểu Nặc giật mình rồi thấy Mặc Tây Quyết không nói gì, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng.
Mặc Tây Quyết từng nói, sự nổi tiếng của cô đàn trên đà tăng vọt, đang là lúc tranh thủ thời cơ để nắm bắt mọi cơ hội thể hiên bản thân, từ đó đạt được nền tảng nổi tiếng vững chắc hơn.
Không có bất kỳ một chút do dự cô lập tức đồng ý, “Vâng, xin cô cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Mặc Tây Quyết thấy cô phản ứng rất nhanh, đôi mắt đen của anh lại thâm đánh giá cô cao hơn, cô thực sự rất thông minh, chỉ gợi ý một chút mà cô đã biết nên làm gì rồi.
Toàn Cơ sớm đã có ấn tượng với sự nhanh nhẹn và thông minh của cô, ngay lập tức lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng để ở trên bàn cho cô xem.
“Đây là một công ty hiện có độ nổi tiếng và đội ngũ kỹ thuật giỏi nhất cả nước, họ đang lên kế hoạch tạo ra một trò chơi trên điện thoại, thiết kế của trò chơi áp dụng theo phong cách cổ xưa, tôi muốn mời cô làm trợ lý cho tôi, giúp tôi tiến hành thiết kế.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào phần giới thiệu của công ty đó, cô biết công ty này, với các thiết lập trò chơi chất lượng cao cùng với những câu truyện trong trò chơi cảm động, nên đã dẫn dắt trò chơi RPG trong nước được 10 năm, sớm đã tạo thành một thương hiệu độc đáo, có lượng người hâm mộ chắc chắn, về cơ bản đều là những người hâm mộ trung thành.
Cô cũng là một trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt, khi nhìn thấy nhân vật chính, cô bị thu hút bởi chàng trai trẻ cùng với thanh kiếm và ngôi sao.
Sau đó, cô bí mật kết thúc trò chơi, hôm đó kết thúc bằng một bầu trời đầy tuyết, cậu thiếu niên nhắm mắt bất đắc dĩ, cùng với những bồng hoa đào đang bay, khiến cô mất một thời gian dài mới hết nguôi ngoai.
Cô thực sự lại không ngờ rằng giờ lại có cơ hội tham gia thiết kế một trò chơi di động thay thế, cô thực sự rất vui.
“Toàn Cơ xin cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc hiện lên sự tự tin và hứng thú.
Toàn Cơ đưa cho cô kịch bản trò chơi ban đầu và nhân vật chính cho cô, “Được, cô xem kỹ trước đi, câu truyện này rất hay, dòng trò chơi di động chính của chúng ta vẫn không thể tách rời khỏi cốt truyện trò chơi thế hệ trước.”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy kịch bản trò chơi và nói với Toàn Cơ: “Thực ra tôi cũng là một trong những fan hâm mộ của trò chơi này, tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cốt truyện này.”
Đôi mắt đẹp của Toàn Cơ sáng lên, “Thật vậy sao? Trước đó tôi còn nghĩ để cô dần dần làm quen với cốt truyện, không ngờ lại trùng hợp như vậy, điều này thực sự tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cười mỉm, “Tôi cũng không ngờ rằng lại có một ngày tôi được thiết kế sản phẩm cho trò chơi này.”
“Bây giờ có rất ít câu truyện hay như vậy, có ý nghĩa sâu sắc và bố cục rộng lớn.” Toàn Cơ chân thành khen ngợi một câu, sau đó chuyển về chủ đề chính, “Việc này cũng không quá vội, cô có thời gian thì cứ nghĩ trước đi, chờ kết thúc cuộc thi thiết kế xong rồi nói cho tôi nghe suy nghĩ của cô.
“Được.” Ngôn Tiểu Nặc trịnh trọng đồng ý rồi cho tài liệu vào trong túi.
Mặc Tây Quyết ngồi cạnh thấy rất rõ, biểu cảm có chút không vui.
Người phụ nữ này nhìn thấy nam nhân vật chính trong trò chơi mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cái gì đó vậy, anh chưa thấy cô dùng ánh mắt đó nhìn anh bao giờ.
Mặc dù anh thừa nhận, nam nhân vật chính trong trò chơi có ngoại hình và khí chất của một vị anh hùng hạng 1, nhưng so với anh rõ ràng là kém một chút được chứ?
Hơn nữa đó chỉ là nhân vật hư cấu, còn anh mới là người sống.
Mặc Tây Quyết ăn cơm với một chút ghen tuông, hoàn toàn không muốn can thiệp vào cuộc trò chuyện giữa hai người hâm mộ trò chơi bên cạnh anh.
Người hâm mộ gặp người hâm mộ, có rất nhiều chủ đề để nói, hơn nữa lại rất hợp cạ, Ngôn Tiểu Nặc Gặp Toàn Cơ giống như “ tri kỷ gặp nhau ngàn ly ít vậy.”
Sau ba vòng rượi Ngôn Tiểu Nặc không có vấn đề gì nhưng Toàn Cơ có chút không cầm được: “Em vào nhà vệ sinh một chút”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy cô, “Có cần tôi đi cùng cô không?” “Không cần.” Toàn Cơ liếc nhìn qua Mặc Tây Quyết, tôi không sao, cô ở đây là được rồi”