Chương 126
Ngôn Tiểu Nặc ngây ngốc ngồi dưới sàn nhà, lưng tựa vào sofa, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.
Điện thoại cô rung lên như muốn nổ tung nhưng cô lại làm như không nghe thấy, đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt đờ đẫn.
Những mảnh thủy tỉnh lớn trên đất phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo, giống như ánh mắt Mặc Tây Quyết nhìn cô lần cuối cùng trước khi đi.
Không biết đã qua bao lâu, cửa bị mở ra.
Người bước vào không phải Mặc Tây Quyết mà là Toàn Cơ.
Toàn Cơ thấy trên đất toàn là mảnh thủy tinh vỡ và khuôn mặt đờ đẫn của Ngôn Tiểu Nặc, hàng mi thanh tú không nhịn được nhíu lại, giọng điệu có chút ghét bỏ: “Xảy ra chuyện là cô lại ngôi đây, không làm gì sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mặc Tây Quyết định xử lý tôi thế nào?”
“Anh ấy không nói muốn xử lý cô.” Toàn Cơ lạnh lùng nói: “Ngược lại là cô đó, bây giờ mau đi rửa mặt rồi đi với tôi”
“Tôi không muốn ra ngoài” Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ nói, không nhìn ra sự tức giận của Toàn Cơ.
Ánh mắt Toàn Cơ càng trở nên lạnh lẽo: “Dựa vào chút ý chí này của cô mà còn muốn làm nhà thiết kế đứng đầu thế giới ư? Phí công tôi coi trọng cô như vậy, thì ra là tôi nhìn lầm rồi”
Ngôn Tiểu Nặc nghe giọng nói đầy sự chế giễu của cô ấy, toàn bộ sự tức giận và uất ức đều bùng lên, cô đột nhiên đứng dậy, cười khẩy nói: “Đúng, tôi không giỏi được như cô, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.”
Toàn Cơ hừ một tiếng: “Bên ngoài đã sắp sang ngày mới rồi, cô còn muốn ngồi đây yên tĩnh? Đợi đến lúc cô bình tĩnh thì tất cả đều đã muộn rồi.”
Nói xong, cô ấy cũng không nói nhiều nữa, kéo tay cô lên rồi đẩy vào nhà tắm.
Toàn Cơ đố đầy nước vào bôn tắm, đấy Ngôn Tiểu Nặc vào trong, Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp bị cô ấy đè vào trong nước.
Ngôn Tiếu Nặc sợ muốn chết, trong cơn hoảng loạn tay cô nắm chặt vào thành bồn, vừa mới định mở miệng nói thì bị một dòng nước ấm dội từ trên đỉnh đầu xuống.
Suýt nữa thì cô bị Toàn Cơ làm sặc chết.
“Khụ khụ khụ!” Ngôn Tiểu Nặc vừa ho vừa vỗ ngực của mình, giọng nói đứt đoạn mang theo giận dữ: “Cô, nhà họ Mặc các người đều là thổ phỉ”
Vòi hoa sen bị Toàn Cơ vứt mạnh xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Không biết tốt xấu”
Dòng nước đó khiến Ngôn Tiểu Nặc tỉnh táo hơn nhiều, thực ra cô đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, Toàn Cơ đến cứu cô, không phải là để hại cô.
Cô thật sự không nên nói với cô ấy như vậy.
“Xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy sự áy náy: “Cho tôi 10 phút, tôi sẽ chuẩn bị tốt.”
Toàn Cơ nhìn cô một cái rồi ra khỏi phòng tắm.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng cởi bộ đồ ướt sũng trên người mình ra rồi đi tắm, thân thể ngọc ngà vẫn còn những dấu vết đêm qua Mặc Tây Quyết để lại. Nghĩ tới Mặc Tây Quyết, lòng cô lại đau như cải.
Không biết trong cơn thịnh nộ anh sẽ thế nào? Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghĩ tiếp nữa, vội vàng chấn chỉnh lại bản thân, ra ngoài thay một bộ đồ mới.
Đôi mắt của Toàn Cơ dừng lại trên cặp mắt sưng đỏ của cô 2 giây, nhẹ nhàng nói: “Trang điểm lại, che đôi mắt sưng đỏ của cô đi.”
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc còn chưa phản ứng kịp thì Toàn Cơ đã đấy cô ngôi xuống bàn trang điểm.
Toàn Cơ lúc này đã quá lười để nói thêm với cô, câm phấn nền và kem che khuyết điểm lên, bắt đầu trang điểm lại cho cô.
Nhà thiết kế hàng đầu thế giới trang điểm cho mình, cảm giác này thật là không tồi.
Toàn Cơ khéo léo trang điểm để che đi đôi mắt sưng đỏ của cô, sau đó vẽ lông mày, tô son đỏ rồi mới cùng cô ra ngoài.
Ở trên xe, Toàn Cơ mới nói lí do tại sao cô phải đến đây.
“Cô là học trò của tôi, cũng là nhà thiết kế thực tập của tập đoàn Đế Quốc, xảy ra loại tin tức này cũng không phải việc lớn gì” Toàn Cơ lạnh nhạt nói: “Nhưng phiền phức chính là ở trước thời điểm cuộc thi thiết kế, tập đoàn Lục Thị cũng là một trong những bên tố chức, mà cô từ vòng sơ loại đến vòng chung kết đều đứng đầu, vô cùng khiến người khác nghỉ ngờ”
Ngôn Tiểu Nặc đã từng nghĩ tới điểm này, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Toàn Cơ liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Lục Đình đã bị ba cậu ta đưa tới Mỹ đào tạo chuyên sâu, đoạn tình cảm hư hư thực thực này có thể đứt đoạn từ đây”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Học trưởng Lục đi rồi sao?”
Hoài nghi trong mắt Toàn Cơ càng sâu hơn: “May mắn là tôi nói cho cô biết trước, nếu không vẻ mặt này mà bị truyền thông tóm được thì sẽ càng khó rửa sạch tin đồn.”
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, mím mím môi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng nhiều, cô thấp giọng nói: “Nhưng học trưởng Lục còn chưa tốt nghiệp.”
“A Quyết muốn cậu ta đi thì cậu ta tuyệt đối không thế ở lại thêm một ngày.” Giọng điệu của Toàn Cơ vô cùng lạnh lẽo: “Cô và A Quyết đã qua lại với nhau thì nên sớm đoán được mới đúng”
“Là Mặc Tây Quyết bắt học trưởng Lục đi ư?” Ngôn Tiểu Nặc càng thêm kinh ngạc: “Tại sao anh ấy lại làm thế?”
“Tại sao phải làm như vậy ư?” Toàn Cơ mỉm cười, nhưng ý cười không đọng lại trong đáy mắt: “Lời này của cô thật nực cười, lẽ nào cô không biết tại sao anh ấy lại làm thế à?”
“Tôi…” Ngôn Tiểu Nặc ngập ngừng không nói: “Nhưng không còn cách khác sao? Học trưởng Lục nhất định phải đi sao?”
“Có, Lục Thị sụp đổ, chỉ còn trong lịch sử” Lời nói của Toàn Cơ lạnh lùng tới mức không có chút cảm xúc nào.
Ngôn Tiểu Nặc năm chặt áo mình, trong lòng bất bình
và tiếc nuối đan xen, khiến cô không nhịn được nhằm chặt mắt lại.
Toàn Cơ nhẹ giọng nói: “Không được nghĩ đến Lục Đình nữa, cô là người của anh hai, cô nên biết rõ thân phận và vị trí của mình, cô không trốn được đâu.”
Cô không trốn được đâu.
Ngôn Tiểu Nặc cười, một nụ cười cay đắng. Đúng vậy, từ đầu đến cuối cô không có quyền nói một câu, là Mặc Tây Quyết chỉ đạo tất cả.
Trong đoạn tình cảm này, Mặc Tây Quyết cuối cùng vẫn là một ông vua, khống chế hướng đi tình cảm của hai người từ đâu đến cuối.
Anh chỉ tin những gì mình thấy chứ chưa từng tin lời cô nói.
Thậm chí chưa từng cho cô cơ hội giải thích.
Cô cảm thấy thực sự quá mệt mỏi.
Sự im lặng trâm mặc kéo dài mãi cho tới khi xe dừng ở trước tòa nhà của tập đoàn Đế Quốc. Ngôn Tiểu Nặc từ cửa kính xe nhìn ra, xa xa đã thấy truyền thông và phóng viên vây chặt ở cửa.
Ngôn Tiểu Nặc không kìm được có chút sợ hãi, vẻ mặt trở nên do dự.
Toàn Cơ vỗ vỗ tay cô, bình thản nói: “Cái gì nên tới sẽ phải tới, xuống xe đi”
Ngôn Tiểu Nặc cũng biết đã đến đây thì sẽ không có đường lui. Cô hít thật sâu, cố gắng để động tác xuống xe của mình tự nhiên và bình tĩnh nhất có thể.
Cô vừa mới đẩy cửa bước xuống xe liền bị một đám phóng viên lao tới bao vây.
Có rất nhiều vệ sĩ đứng hai bên tách ra cho cô một con đường, Ngôn Tiểu Nặc cứ thế cúi thấp đầu đi theo sau Toàn Cơ.
Ánh đèn flash bên cạnh cô nhấp nháy liên tục, mấy lần cô cảm giác có micro chọc vào mặt mình.
“Xin hỏi cô Ngôn Tiểu Nặc, cô thật sự là bạn gái của cậu chủ tập đoàn Lục Thị ư?”
“Trước đây có người cho rằng cô đạt được chức quán quân cuộc thi thiết kế là vì có người của tập đoàn Đế Quốc giúp đỡ, hiện giờ cô lại qua lại với Lục Đình, xin hỏi có phải cô một chân đạp hai thuyền không?”
Giống như có một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim cô, Ngôn Tiếu Nặc dừng bước, lạnh lùng nhìn những phóng viên đang dò hỏi.
Cô không dừng lại thì tốt, cô vừa dừng lại thì mấy người vệ sĩ đang cố sức kiểm soát đám đông liên ngăn không nổi nữa.
Đám phóng viên vừa thấy cô muốn dừng lại liên nghĩ chắc chắn có thể moi được thông tin gì đó, vệ sĩ cũng không ngăn được đám người đang nổi loạn này.
Toàn Cơ thấy tình hình trở nên không ổn lập tức kéo Ngôn Tiểu Nặc đi về phía trước, lạnh lùng nói nhỏ: “Đến lúc này rồi không được phân tâm”
“Cô Toàn Cơ, cô với thân phận là nhà thiết kế hàng đầu thế giới luôn nói Ngôn Tiểu Nặc là người mới mà cô xem trọng và yêu thích nhất, xin hỏi cô đối với chuyện lần này có suy nghĩ như thể nào?”
“Nghe nói nhà máy rượu của cô và tập đoàn Lục Thị cũng có hợp tác với nhau, có phải là bọn họ đã đánh tiếng với cô rồi nhân cơ hội cho Ngôn Tiểu Nặc làm học trò của cô, trở thành nhà thiết kế trang phục có đúng không?”
“Cô luôn luôn đề cao sự công bằng chính trực, không biết là lần thu nhận học trò trong cuộc thi này có phải là do nhận được ân huệ của nhà họ Lục không?”
Ngôn Tiểu Nặc không thể nhịn được nữa, đang định mở miệng phản bác thì đột nhiên tay bị nắm chặt đau đớn. Những móng tay sắc như pha lê của Toàn Cơ cắm sâu vào lòng bàn tay cô, cô ấy liếc cô một cái, ra hiệu cô không được nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới ngoan ngoãn nhịn xuống.
Toàn Cơ và Ngôn Tiểu Nặc khó khăn lắm mới tới được cửa lớn của tập đoàn Đế Quốc, vệ sĩ một bên ngăn chặn đám người phía sau, một bên mở đường dẫn bọn họ tới thang máy.
Hai người cùng nhau đi đến nơi diễn ra buổi họp báo.
Ngôn Tiểu Nặc giờ mới hiếu, Toàn Cơ vội vàng dân cô tới đây là để tham gia buổi họp báo của tập đoàn Đế Quốc.
Ngồi dưới khán đài của buổi họp báo là các bên truyền thông có uy tín hơn nhiêu so với bên ngoài, Mặc Tây Quyết yên lặng đứng trên sân khấu, khi cô bước vào cũng không nhìn cô một cái.
Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng đảo mắt nhìn cô rồi bắt đầu tuyên bố: “Các bạn bè truyền thông thân mến, cô Toàn Cơ và cô Ngôn Tiểu Nặc đã tới, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tập đoàn Đế Quốc chúng tôi. Buổi họp báo hôm nay mục đích chủ yếu chính là giải quyết những thắc mắc trong lòng mọi người, mọi người có gì muốn hỏi xin cứ nói ”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Xin mọi người đê cao đạo đức nghề nghiệp và nguyên tắc công khai minh bạch, xin đừng xuyên tạc sai sự thật”
Câu nói mềm rắn kết hợp này khiến hội trường đang ồn ào trở nên yên lặng.
Toàn Cơ đưa Ngôn Tiểu Nặc lên sân khấu của buổi họp báo. Ngôn Tiểu Nặc rất thận trọng, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình, chân tay lúng túng không biết để đâu.
Vẫn may trước mặt cô có bục cao chặn lại, nếu không để cho giới truyền thông nhìn thấy bộ dạng lóng ngóng của cô lại thành chủ đề bàn tán.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nhìn khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô cùng với đôi mắt to tràn đầy sợ hãi và bất lực.
Trái tim chết tiệt của anh lại mềm nhũn rồi.
Do dự một lúc, Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Ngôn Tiếu Nặc.
Sau khán đài cao, nơi mọi người đều không nhìn thấy, anh nắm chặt tay cô như vậy, cho cô cảm giác an toàn, xua tan đi bao sợ hãi.