Chương 147
Cô Toàn Cơ thấy cô lo lắng thì lắc đầu nói, “Được rồi, lần này không nhìn thấy”
Ngôn Tiểu Nặc vô thức sờ lên khóe môi.
“Cô có mâu thuẫn với chị họ cô đúng không.” Cô Toàn Cơ lạnh nhạt nói, “Cô ta vừa đến lớp, cô biết câu đầu tiên cô ta nói là gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ năm chặt tay hỏi, “Là gì?”
Khoé môi cô Toàn Cơ nhếch lên khinh thường, “Cô ta nói cô bảo cô ta đến đại học S học. Vì để thoả mãn yêu cầu của cô nên cô ta đã từ bỏ học viện quý tộc để đến đây”
Ngôn Tiểu Nặc ngây người trong chốc lát, lập tức cười khố, “Cô ta dụng tâm thật đấy.”
“Nhưng tôi rất tò mò. Cô ta không tiếc công sức bôi đen cô thiết lập một hình ảnh tốt đẹp cho mình, vì sao cô ta phải làm thế?”
Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ cô ta đều tranh giành với tôi để chiếm lấy thứ tốt nhất.”
Cô Toàn Cơ khẽ mỉm cười: “Thì ra là thế, cô vẫn nên cẩn thận một chút”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô Toàn Cơ, “Chuyện này cô đừng nói cho anh ấy nhé?”
“Vì sao?” Cô Toàn Cơ không hiểu, “Nói cho anh hai, anh ấy nhất định sẽ đuổi cô ta ra khỏi đại học S, sẽ không có người làm phiền cô nữa”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Đấy là chuyện giữa tôi và cô ta, tôi có thể tự mình giải quyết, Mặc Tây Quyết bẽ bộn nhiều việc, tôi không muốn làm phiền anh ấy”
Cô Toàn Cơ nhìn vào đôi mắt bình thản của cô, cuối cùng lựa chọn tin tưởng, “Được, tôi sẽ không nói với anh ấy, sau đó đưa thuốc trị thương cho Ngôn Tiểu Nặc, “Cầm lấy”
Ngôn Tiểu Nặc câm thuốc này có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ Cô Toàn Cơ sợ cô sẽ bị đánh, vì đế che đi vết thương vẫn phải mang theo thuốc?
Nhưng đây là lòng tốt của Cô Toàn Cơ không thể không nhận lấy rồi nói cám ơn cô.
Khi cô vừa ra khỏi văn phòng và quay trở lại lớp học để lấy đồ, cô thấy Phó Cảnh Dao vô cùng lo lắng chạy đến. Phó Cảnh Dao nhìn thấy vết thương của cô đã hồi phục, kinh ngạc hỏi, “Ơ, vết thương của cậu khỏi rồi?”
Ngôn Tiểu Nặc cười gật gật đầu, “Ừ, tớ đã nói sẽ khỏi mà”
“Nhưng có phải là quá nhanh không?” Phó Cảnh Dao cúi sát vào mặt cô, đôi mắt mở to như không thể tưởng tượng nổi, “Giống như không bị thương ấy, còn có một mùi thơm thanh mát, đây chắc chắn không phải thuốc ở phòng y tế, nói, thuốc ở đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, “Cậu còn suy luận, sao cậu biết không phải?”
“Anh tớ là bác sĩ mà. Anh ấy thường nói với tớ một số dược lý rồi lý thuyết này nọ” Phó Cảnh Dao cười đến đắc ý, “Vết thương nhỏ kia của cậu tớ nhìn là biết”
Ngôn Tiểu Nặc thiếu chút nữa cười gãy lưng, “Được rồi, vừa nãy trong tiết của cô Toàn Cơ thấy tớ bị thương nên cho tớ thuốc.”
Phó Cảnh Dao nhảy lên như một mèo bị giẫm phải đuôi, “Tiết của cô Toàn Cơ? Trời ạ thế mà tớ bỏ cả tiết của cô ấy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô ấy sẽ không trừ điếm học phân của tớ chứ?”
“Cô ấy không nói gì, chắc không sao đâu.” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng an ủi cô, “Yên tâm đi không sao đâu.”
“Ừ” Phó Cảnh Dao không còn cách nào khác lấy ra một chai nhỏ bằng ngọc đưa cô, “Cho cậu”
Ngôn Tiếu Nặc ngạc nhiên khi thấy chai ngọc, vội vàng cầm lên xem quả nhiên thấy một chữ “Trình”.
Không thế nào? Chẳng lẽ thuốc này Trình Tử Diễm sản xuất số lượng lớn không thành?
Phó Cảnh Dao tò mò hỏi: “Cậu nhìn gì đấy? Chai thuốc này được làm bằng ngọc, có bí mật gì nữa không?”
Ngôn Tiểu Nặc không biết cô có biết cô Toàn Cơ là chị dâu tương lai của mình nên quyết định không nhiều chuyện, chỉ hỏi, “Cảnh Dao, thuốc này là anh cậu từ làm sao?”
Phó Cảnh Dao vừa cười vừa nói, “Không phải rồi, đây là bạn của anh trai tớ làm”
“Bạn trai hay bạn gái thế?” Ngôn Tiểu Nặc nháy mắt mấy cái hỏi.
Phó Cảnh Dao đẩy cô một cái cười nói, “Cậu thật là, là đàn ông.”
Cô Toàn Cơ gọi Trình Tử Diễm là chú, mà Trình Tử
Diễm với Phó Cảnh Thâm lại là bạn bè, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến đây liền không dám nghĩ nữa.
Phó Cảnh Dao nắm tay cô lắc lắc, “Cậu sao thế? Đứng thần người thế?”
“Không sao; Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói, “Tan học rồi, chúng ta về thôi”
Phó Cảnh Dao nhìn đồng hồ, gật gật đầu nói, “Ừ, chuyện hôm nay cậu cũng đừng để trong lòng, về sau cậu cách cô ta xa chút.”
Ngôn Tiểu Nặc rất cảm kích nói: “Cám ơn cậu, may mà có cậu.”
“Ơ, cậu đang tỏ tình với tớ đấy à, nhưng mà tớ không chơi bách hợp.” Phó Cảnh Dao cố ý trêu cô.
Ngôn Tiểu Nặc mặt đỏ bừng, cười măng cô: “Phó Cảnh Dao, cậu không đứng đản thế này từ bao giờ?”
Nhưng sau một hồi ôn ào với Phó Cảnh Dao tâm trạng u ám của cô đã tốt hơn nhiều.
Trở lại biệt thự, Mặc Tây Quyết nửa nằm ở trên ghế sofa đọc sách. Căn phòng như có hơi nóng. Anh chỉ mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen, vạt áo nửa rộng mở để lộ xương quai xanh và cơ bắp, mắt đen thâm thúy. Đôi môi mỏng mím lại vương ý cười tà mị.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rằng mình sắp bị chảy máu mũi, sao anh có thể chọc người như thế?
“Lại đây” Mặc Tây Quyết nhìn cô gọi.
Giọng trầm thấp, giọng nói từ tính với một chút cám dỗ khiến trái tim cô đập mạnh làm cô bước nhanh đến.
Mặc Tây Quyết nhẹ câu môi nghiêng người về phía trước đưa tay kéo cô vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi mắt trong veo, kèm
theo một chút ngại ngùng e lệ, thân thể mềm mại khiến Mặc Tây Quyết khẽ động lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một mùi thơm mát của thuốc bạc hà truyền vào mũi khiến anh nhướng mày, cô không bao giờ dùng nước hoa, vì sao lại có mùi thuốc?
Anh rất quen thuộc với mùi hương này, đây là thuốc chữa thương của Trình Tử Diễm.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh toát, Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh giật nảy mình, “Anh sao thế?”
“Không sao.” Mặc Tây Quyết nói xong lại hôn lên môi cô, dịu dàng xua tan những nghi ngờ trong lòng.
Ngôn Tiểu Nặc quả nhiên không nghĩ nhiều nhưng Mặc Tây Quyết lại bí mật cho người đi điều tra xem sáng nay chuyện gì đã xảy ra trong lớp học.
Người phụ nữ của anh không thế để bất cứ ai bắt nạt.
Ngôn Tiểu Nặc ăn trưa xong lại đến lớp học buổi chiều. Cô đã đi trước 20 phút để hoàn thành bản kiếm điểm, Mặc Tây Quyết ở nhà nên không cô không viết được.
Dù sao, giáo viên không nói phải viết bao nhiêu chữ, cô viết đến 800 chữ thì không thế viết thêm được nữa.
Không biết viết thế đã được chưa nhưng cô đợi sau khi học xong cũng sẽ nộp lên.
Nhưng đợi mãi, sinh viên đã ngồi hết mà vẫn không thấy giáo viên đến. Mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ, Phó Cảnh Dao cau
mày hỏi: “Chẳng lẽ lại không học sao?”
“Tớ cũng không biết, có lẽ tạm thời xin nghỉ” Ngôn Tiểu Nặc hững hờ trả lời, “Nhưng tớ chưa nộp kiểm điểm đâu.”
Phó Cảnh Dao cười nói, “Đúng thật là, tớ chỉ thấy giáo viên lo sinh viên không nộp kiểm điểm, chưa chưa từng thấy sinh viên sợ không thể nộp cho giáo viên”
Ngôn Tiểu Nặc trợn tròn mắt nhìn Phó Cảnh Dao, “Không phải là tớ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này à?”
Phó Cảnh Dao gật đầu, “Cậu nói cũng đúng, không chừng giáo viên thấy cậu thái độ thành khẩn như thế sẽ không trừ điểm học phần của cậu nữa”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, “Tớ cũng muốn thế, sao thầy vẫn chưa đến thế?”
Đợi mãi cũng không thấy thây đến nhưng lại nghe được phát thanh từ chương trình phát thanh vang lên giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của chủ nhiệm Thôi: Sau đây là xử lý kỷ luật của giảng viên Tiên Xuyên khoa Thiết kế dính líu nghiêm trọng đến việc làm trái kỷ luật nên bị đuổi khỏi trường, hi vọng các giáo viên và sinh viên lấy đó mà làm gương.
Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao há to miệng nhìn nhau.
Phó Cảnh Dao thì thào nói: “Uyển Cừ, cậu lần này thật sự không cần nộp kiểm điểm nữa, cũng không cần lo lắng bị trừ điểm học phần nữa rồi”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa hết sốc, chỉ trầm thấp nói: “Không thể nào, sao lại có thể như thế?”
“Chuyện này không biết được.” Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, “Cứ sắp đến thì cuối kỳ lại xảy ra chuyện.”
Ngôn Tiểu Nặc vỗ vỗ bờ vai nói, “May mà đã giảng xong, cũng cho trọng điểm rồi, chúng ta cũng không cần quá lo lắng.”
Phó Cảnh Dao ngẩn người, đột nhiên nói, “Tớ không biết mình có thể đạt bao nhiêu điểm trong kỳ thi cuối kỳ.”
Ngôn Tiểu Nặc bật cười: “Sinh viên hàng đầu ở Mỹ mà còn lo lắng đến chuyện này?”
“Kiểm tra ở Mỹ rất dễ, chủ yếu dựa trên điểm tổng kết” Phó Cảnh Dao nói, “Ở đây chỉ cần một tờ bài thi là xong”
“Cậu bình thường nghiêm túc nghe giảng ghi chép cẩn thận như thế chắc chắn không sao Ngôn Tiểu Nặc vội vàng an ủi cô, “Đừng lo lắng, không đáng sợ đến thế đâu.”
Phó Cảnh Dao nói, “Quan trọng là tớ muốn làm bài kiểm tra tốt một chút để có thể nhận được học bống quốc gia”
Ngôn Tiểu Nặc mở to hai mắt hỏi, Học bổng quốc gia, Cảnh Dao, cậu giỏi thật đấy.”
Phó Cảnh Dao cười thần bí nói, “Bố tớ nói nếu tớ có thế lấy được học bổng quốc gia, ông ấy sẽ thưởng cho tớ, tớ đương nhiên phải cố gắng rồi.”
Ngôn Tiếu Nặc cố nén không cười thành tiếng, “Chiêu này không phải chỉ để dỗ đứa nhỏ sao?”
Phó Cảnh Dao huých cô, “Đừng nói nhảm, tớ còn lớn hơn cậu đấy, thế cậu chả nhẽ là đứa nhỏ hơn sao?”
Ngôn Tiểu Nặc tâm trạng rất tốt nói, “Ừ ừ ừ, cậu là đứa nhả, tớ là đứa nhỏ hơn, thật là một chút cũng không chịu thiệt”
Phó Cảnh Dao le lưỡi trêu cô, ra vẻ mình là người lớn không chấp nhặt với cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười vô tình liếc nhìn nữ sinh gây chuyện với cô lúc sáng, trong lòng thả lỏng một chút, xem ra thầy Tiên xảy ra chuyện chắc chỉ là ngẫu nhiên.
Cô không tiếp tục suy nghĩ, vuốt tóc rồi lại cúi đầu tiếp tục sắp xếp các ghi chú của mình, xem lại một lần nữa rồi yên lặng nghiêm túc ôn tập.
Cô không để ý đến chiều này Ngôn Uyển Cừ cũng không đến.