Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124

Ngôn Tiểu Nặc quay lại từ nhà vệ sinh, ngồi xuống cười nói: “Ai, tớ không uống được quá nhiều nước, nếu không lại buồn đi vệ sinh mất”

Phó Cảnh Dao mỉm cười: “Vậy cậu đừng uống nhiều như thế nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Trời có chút lạnh nên tớ liền vô thức uống nhiều”

Phó Cảnh Dao gật đầu, trong giọng nói mang theo một tiếng thở dài khiến người khác không dễ dàng nhận ra: “Đúng vậy, có rất nhiều chuyện đều là bất giác xảy ra” Dừng một lát, cô ấy nói: “Tớ cũng thấy lạnh, chúng ta về đi”

Ngôn Tiếu Nặc thấy sắc trời cũng đã muộn, nhớ ra mình còn có hẹn với Mặc Tây Quyết liên gật đầu đứng lên. Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiếu Nặc cùng nhau đi trên con đường bên cạnh sân trường, cây ngô đồng Pháp to lớn không còn xanh tươi như trước nữa, ngay cả lá rụng cũng đã được quét dọn sạch sẽ.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy Phó Cảnh Dao đang có tâm sự. Bình thường cô ãy rất hoạt bát năng động, bây giờ tuy đang ở bên cạnh cô nhưng vẫn cảm thấy giữa hai người có chút khoảng cách.

Cô đang suy nghĩ có nên mở miệng nói gì đó không thì nghe thấy Phó Cảnh Dao nói: “Chúng ta qua chỗ vườn hoa đi dạo chút đi”

“Không phải cậu nói lạnh nên muốn về nhà sao?” Ngôn Tiểu Nặc thấy hơi kỳ lạ khi cô ấy thay đổi ý định.

Phó Cảnh Dao cười: “Chuyện học trưởng Lục lần trước, tớ muốn nói với cậu một chút”

Ngôn Tiểu Nặc nghe xong lập tức đáp: “Được, vậy bọn mình qua đó nói chuyện.”

Trong vườn hoa ánh sáng khá yếu, may mà vẫn còn đèn nên có thể thấy rõ đường, bên cạnh còn có những học sinh vừa tan học vội vã về nhà và cả những người đến tự học buổi tối.

Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế dài bên hô nhả.

“Cảnh Dao, cậu tìm thấy người đó rồi à?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi.

Phó Cảnh Dao trâm mặc một lúc, quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói không giống bình thường: “Tìm được rồi”

“Cậu mau nói đi” Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ chần chừ không nói của Phó Cảnh Dao, trong lòng bắt đầu lo lắng: “Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Phó Cảnh Dao lắc đầu, thu lại vẻ mặt nghiêm trọng rồi thay bằng một nụ cười nhẹ: “Không có, cậu nhất định phải biết người đó là ai sao?”

“Tớ không thể biết sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngờ vực: “Cô gái đó có quan hệ gì với tớ sao?”

Trong đôi mắt cô tràn đầy sự thuần khiết, Phó Cảnh Dao có chút nhẹ nhõm, nói: “Cô ấy, cô ấy tên là Ngôn Tiểu Nặc, cậu quen cô ấy không?”

Ngôn Tiểu Nặc trợn tròn hai mắt, thân thể dựa ra sau, chiếc ghế lạnh băng dán vào lưng khiến cô cảm thấy có chút đau đớn.

Im lặng.

“Vừa nãy khi cậu vào nhà vệ sinh, thẻ căn cước trong túi không cẩn thận rơi ra” Giọng nói của Phó Cảnh Dao bình thản giống như hồ nước trước mặt: “Vốn dĩ là muốn nói cho học trưởng Lục, nhưng tớ vẫn không kìm được nói cho cậu trước.”

Ngôn Tiểu Nặc không đáp lại, ngồi đó như bị hóa đá.

Thì ra người bạn thời thơ ấu của cô, người mà cô gọi là “bánh bao nhỏ”, cậu bé ít nói và tự ti nhưng lại luôn thích đi theo sau cô, lặng lẽ làm bạn với cô.

Cô không biết tên của cậu, còn chưa kịp hỏi thì ngày đó cậu đã đi mất.

Cô chỉ coi là đã mất đi một người bạn chơi cùng tốt bụng, căn bản không biết là nhiều năm như vậy cậu ấy vẫn đi tìm cô.

Một biển hoa hồng lớn vẫn còn hiện ra trước mắt, giọng của cậu, vẻ mặt của cậu, đau khổ như vậy, khiến cô không đành lòng.

Nhưng giờ phải làm sau đây?

“Cậu có phải Ngôn Tiểu Nặc không?” Phó Cảnh Dao nhìn cô nghi hoặc, trong mắt tràn đầy nghỉ vấn: “Tại sao cậu lại tên là Ngôn Uyển Cừ?”

Phó Cảnh Dao đột nhiên nhớ tới, buổi liên hoan gặp mặt tân sinh viên cô đã gặp qua Ngôn Uyển Cừ đó, cô còn muốn hỏi thêm thì đã thấy khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc tràn đây nước mắt.

“Xin lỗi, là do tớ quá kinh ngạc.” Phó Cảnh Dao lập tức xin lỗi: “Cậu đừng buồn, nếu không muốn nói thì không cần nói đâu”

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên lau nước mắt, nụ cười như đom đóm trong gió: “Cảnh Dao, cậu đã phát hiện rồi thì tớ cũng không giấu nữa, tớ là Ngôn Tiểu Nặc, nhưng mà…

Một âm thanh từ phía sau hai người truyền tới, Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao giật mình quay đầu lại, Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc tới nỗi đứng bật dậy, chớp chớp mắt.

Lục Đình đang đứng ở đó, chiếc xe đạp Giant lặng lẽ nằm bên cạnh.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, liệu giờ cô nhảy xuống hồ thì mọi chuyện có tốt hơn không?

Phó Cảnh Dao hoàn toàn không ngờ rằng sẽ rơi vào tình huống này, nhưng cô ấy vẫn đứng đó, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Rất lâu sau, Lục Đình mới lên tiếng: “Cảnh Dao, em rời đi trước được không?”

Phó Cảnh Dao chỉ mong có lời này, nhanh chóng gật đầu: “Hai người nói chuyện nhé, tớ, tớ về đây” Cô có chút lo lắng nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Cậu có việc thì cứ tìm tớ.”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn đứng ở đó, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Phó Cảnh Dao cầm cặp rồi mau chóng chạy đi.

Lục Đình chậm rãi bước đến trước mặt cô. Khuôn mặt cô đối với anh vô cùng quen thuộc, cùng với hình bóng trong kí ức chồng lên nhau. Anh đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô, nhưng đột nhiên dừng lại.

Cảm xúc của Ngôn Tiểu Nặc lúc này dùng từ sụp đổ cũng không đủ đế hình dung.

Cô và Mặc Tây Quyết ở bên nhau, cô giả mạo tên của em họ đi học ở đại học S, đủ thứ chuyện không thể tưởng tượng như vậy, tất cả đều là trong tình huống cô không hề có chuẩn bị, từng cái từng cái một đâm thủng cô.

“Em xin anh, đừng nói gì hết được không?” Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, hai mắt ngấn lệ: “Xin anh đấy”

Trong lòng Lục Đình còn khó chịu hơn cô gấp trăm ngàn lần. Anh đã tưởng tượng vô số lần cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại ở trong tình huống này.

Có điều anh lại càng thương xót cô hơn. Nếu mình tìm thấy cô sớm hơn, ở bên cạnh bảo vệ cô thì sao lại xuất hiện tình huống như ngày hôm nay?

Anh khó khăn mở lời, vốn là giọng nói ấm áp như gió xuân lại biến thành trúc trắc và đờ đẫn: “Được.”

Ngôn Tiếu Nặc nhận được lời cam đoan của anh, không những không có cảm giác trút được gánh nặng mà còn rối như tơ vò, cả người cô bước đi nặng trĩu, dường như sắp ngã quy.

Cô vấp phải một viên sỏi, loạng choạng ngã xuống đất.

Lục Đình nhanh tay đỡ lấy cô. Anh cách cô gần như vậy, gió đưa tóc mai của cô bay lên chạm nhẹ vào mi anh, mùi hương của cô phảng phất trước mũi anh, anh đưa tay ra, muốn vuốt tóc cô.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Ngôn Tiểu Nặc cắn môi không dám quay đầu lại.

Mặc Tây Quyết bước tới, nhanh như chớp đưa tay đẩy Lục Đình qua một bên, tay còn lại ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết kéo ra sau lưng, chỉ nghe thấy giọng nói đây tức giận của anh: “Gan cậu to thật đấy, dám động vào người phụ nữ của tôi.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe xong chớp chớp mắt, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên vội vàng nói với Mặc Tây Quyết: “Em không cẩn thân bị ngã, anh ấy đỡ em một cái thôi.”

“Đỡ em?” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Đỡ em có cần phải nhìn em như vậy không? Đỡ em có cần phải chạm vào mặt em không? Trời tối rồi, nhưng Mặc Tây Quyết này không bị mù”

Lục Đình từ dưới đất đứng dậy đi tới trước mặt Mặc Tây Quyết, chiêu cao bọn họ vốn đĩ không quá chênh lệch. Trong mắt Lục Đình lúc này ẩn giấu một tia lửa giận, nhẹ giọng nói: “Bạn học Ngôn Uyển Cừ bị ngã, anh đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra đi ”

Mặc Tây Quyết bước lên trước một bước, đánh giá người đàn ông trước mặt: “Con trai của Lục Sách Bình?”

“Phải” Lục Đình không chút sợ sệt thờ ơ nói.

“Rất tốt” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Ba cậu trước mặt tôi đều không dám khua tay múa chân như vậy, cậu ngược lại rất có dũng khí đấy.”

Mặc Tây Quyết bỏ lại một câu như vậy rồi ôm Ngôn Tiểu Nặc lên, quay người rời đi.

Ánh mắt Lục Đình chỉ dừng lại trên người Ngôn Tiểu Nặc. Cô năm trong vòng tay Mặc Tây Quyết, mái tóc đen dài tung bay theo bước chân anh.

Ngôn Tiểu Nặc mặc dù được anh ôm nhưng lại cảm thấy người anh lạnh như một tảng băng, cô không dám mở miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng không nổi giận với cô, chỉ mời bác sĩ đến khám chân cho cô. May mà chỉ là bị bầm nhẹ, không có gì nghiêm trọng.

Đêm đến cô năm trên giường, bị Mặc Tây Quyết ôm trong lòng, cô nhắm chặt mắt, nhưng lại không sao ngủ được.

Bàn tay của anh đặt lên tóc, lên lưng cô nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng cơ thể cô vẫn cứng ngắc như gỗ.

Trong lòng Mặc Tây Quyết dâng lên một sự tức giận, lực tay cũng mạnh hơn, kéo cô vào trong lòng, mở miệng nói ra câu đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay: “Sao lại có dáng vẻ tâm sự chông chất như vậy, em đang nghĩ gì đó?”

“Không nghĩ gì cả” Ngôn Tiểu Nặc nói, thực lòng mà nói cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì nữa.

Bởi vì chuyện tối nay ngay cả bản thân cô còn chưa tìm ra manh mối rõ ràng, muốn cô phải nói gì đây?

Mặc Tây Quyết lại cho rằng cô đang qua loa với mình. Dáng vẻ này của cô, hồn như trên mây, cơ thể như cá chết không phản ứng gì với anh cả, vậy mà gọi là “không nghĩ gì” sao?

Trước giờ cô luôn chống cự anh, bây giờ vừa mới có chút cảm giác muốn gần gũi anh, vậy mà lại vì người đàn ông tên Lục Đình đó khiến cô ở trước mặt anh bày ra dáng vẻ mất hồn mất vía này.

Liệu có phải cô không có có cảm giác gì với anh nhưng lại có cảm giác với tên Lục Đình kia không?

Nghĩ tới đây, Mặc Tây Quyết không thể nào bình tĩnh nối, cúi xuống hôn lên môi cô như muốn đánh dấu chủ quyền, dùng thân thế của mình thể hiện sự bất an không thế nói ra.

Anh đè thấp trán xuống, nhẹ nhàng nhìn cô, vừa đáng thương vừa ngang ngược nói: “Không cho phép em rời xa anh”

Ngôn Tiểu Nặc rất mệt mỏi, chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, cô nhỏ giọng “ừm” một tiếng rồi quay người im lặng nhắm mắt ngủ.

Nhận được sự đáp lại của cô, anh vui tới nỗi đôi mắt đen sáng bừng lên. Dường như nỗi lo lắng không yên vừa rồi nhờ một tiếng này bỗng chốc tan thành mây khói, Mặc Tây Quyết hài lòng ôm cô ngủ.

Hôm sau thức dậy, Ngôn Tiểu Nặc nhìn đống lộn xộn dưới đất và người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua, cô xấu hổ tới mức vỗ vỗ đầu mình.

Điện thoại bỗng rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Lục Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK