Tổng giác đốc cuồng công việc của anh vậy mà lại đi muộn.
Muộn hơn tận 3 tiếng, chuyện này xứng đáng được ghi vào sử sách của Tôn thị nha.
Nhưng mà sao hôm nay anh ta cứ cảm thấy anh có tâm trạng rất tốt nha, rất hiếm thấy.
Còn đang suy nghĩ xem cái gì có thể khiến anh vui như vậy thì Yên Thần lại truyền anh ta vào phòng.
Có phải là anh biết anh ta thăm dò thánh ý nên tức giận hay không đây, thôi đi nha cái này anh ta không muốn bị trút giận đâu.
Nhưng mà phải nhanh chóng đi vào, nếu không chắc chắn sẽ bị trừ lương đó.
"Tổng giám đốc có gì phân phó ạ" Anh kính trọng mở miệng thái độ rất khác với mấy cái suy nghĩ dở hơi trong lòng
"Mảnh đất bên phía Thương Thị đang muốn lấy, bằng mọi cách lấy về đây cho tôi" Tôn Yên Thần nhìn qua Dương Hiện nhẹ nhàng phân phó
"Vâng" Dương Hiển tiếp ý, có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý
"Ừm, hiểu rồi thì ra ngoài đi" Tôn Yên Thần giao xong nhiệm vụ cũng bất đầu làm công việc của mình, không quan tâm Dương Hiển nữa.
Dương Hiển nghe xong liền đi ra ngoài, ôi hôm nay tổng giám đốc của hắn lại muốn chơi trò gì đây.
Cái miếng đất đó Thương thị đã lam le rất lâu rồi. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Muốn kéo về đây cũng không dễ, ắt sẽ gây tổn thất cho cả ta và Thương thị.
Nhưng mà đây là chuyện cấp trên phân phó, thân phận như hắn cứ tuân thủ mà làm là được.
Lấy mảnh đất này Yên Thần chỉ muốn dằn mặt Thương Thụy Mặc nếu mà muốn chơi thật thì anh đã lấy luôn cái mạng của hắn,
Nếu đổi lại người hắn muốn làm nhục là Phương Linh Linh có lẽ anh đã thực hiện cái vế sau ngay khi gặp hắn lúc ở phòng.
Cứu Phương Tiểu Anh cũng vì dù gì cô cũng là vợ anh, sỉ nhục cô cũng chính là sỉ nhục anh.
Nếu cô không phải vợ của anh thì anh đã để cho tên Thương Thụy Mặc kia muốn làm thế nào thì làm rồi.
Mà cái vấn đề này cũng chỉ có anh hiểu rõ nếu Tiểu Anh thực sự không phải vợ anh, anh cũng sẽ trơ mắt nhìn cô bị người khác làm nhục sao?
Ở bên này Phương Tiểu Anh tỉnh dậy trời đã vào trưa, cô cảm giác giống như cả sức lực của mình đều bị vắt sạch.
Chỉ cần nhít người một tí cảm giác đau nhức liền chạy thẳng lên đại não của cô, thật sự quá đau quá mệt.
Nhưng mà cô còn muốn đi tắm, cả người cô lúc này đều cảm thấy nhớp nháp.
Xoay người bước xuống giường tư thế kì quái seo vẹo đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương cô vô thức sờ lên cơ thể mình.
Xanh xanh tím tím chi chít trên người cô mà cô không có quên đây là tác phẩm của ai để lại.
Cô bắt đầu xả nước tự rột rửa bản thân.
Sau đó, cô dọn dẹp căn phòng của mình, cầm đến cái váy bị xé không ra hình dạng kia cô nở nụ cười khổ, rồi nhét nó vào chỗ để rác.
Cô nhất định sẽ không bao giờ mặc lại loại quần áo này, cô không muốn bị người ta nhìn với ánh mắt khinh thường, coi cô như gái ****.
Bước ra khỏi phòng cô muốn ăn chút gì đó từ chiều hôm qua đến giờ cô chưa có gì vào bụng.
Bụng cô đã sớm kháng nghị với cô liên hồi rồi, sau khi ăn xong cô bắt đầu công việc người giúp việc của mình.
Đứng trước căn phòng của anh, cũng là căn phòng lấy đi lần đầu của cô, tay đặt ở tay nắm của, hít sâu một cái cô mở cửa bước vào, trong đây toàn là mùi của anh.
Có mùi thơm ngát của bạc hà, thoang thoảng mùi cỏ tươi, làm người ta có cảm giác tươi mới.
Khác với cái màu sắc và cách bố trí của căn phòng bày, toàn bộ là màu đen trắng để cô có cảm giác ngột ngạt.
Bất giác ánh mắt cô va vào bức ảnh đặt trên bàn của anh, một cô gái xinh đẹp đang ngây ngô cười đó là em gái cô - Phương Linh Linh.
Tiến đến gần đó, cô ngây ngốc nhìn, em gái của cô cũng thực xinh đẹp, bộ dáng ngây thơ để cho người ta sinh yêu, mà chồng của cô chính là yêu cái bộ dạng này làm cô Tiểu Anh thật ngưỡng mộ.
Vô thức tay cô vuốt lên bức ảnh, dừng lại ở chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ cô gái.
Ánh mắt hiện lên hoài niệm.
Cái này đích thực là của cô, cô còn nhớ đây là món quà đầu tiên cô nhận được, món quà này là do một cậu bé cô cứu được tặng cho.
Nói đây là vật định tình cũng là vật định tín để sau này cậu quay tìm lại cô, nhất định sẽ cưới cô làm vợ.
Nhưng mà cô đợi rất lâu cũng không thấy cậu, bây giờ cô cũng đã là vợ của người ta rồi.
Mà cô không biết cái cậu bé này kì thật đã làm chồng cô rồi, chỉ là cả hai đều không nhận ra nhau.
Cái này giống như giải một bài toán, tuy là sai cách làm nhưng lại đúng kết quả.
Cười nhẹ một cái,
Lấy ra một cái khăn cô cần phải lau dọn chỗ này, anh rất thích sạch sẽ,
cũng may cô còn chưa thật sự dơ bẩn, nếu không dù có lau thế nào cũng không sạch được.