đêm qua ngủ ở đây, tư thế ngủ cũng không được đẹp mà ngủ cũng không ngon cứ giữa đêm là thức giấc nhìn ra ngoài cửa.
Bây giờ Tiểu Anh có chút mệt mỏi, trong lòng lại buồn hơn,
đêm qua anh không có về, lúc trước chính là như vậy còn gần đây tốt lên không ít nhưng sao hôm nay lại không về làm cô lo lắng.
Xoay người cô mang theo tâm trạng đó mà đi làm công việc của mình, sau đó không biết nghĩ cái gì mà môi lại bất giác câu lên,
nếu anh không tìm cô vậy cô sẽ tìm anh, bình thường anh không về nhà thì chắc chắn sẽ ở công ty,
nên cô sẽ làm đồ ăn trưa đem đến cho anh cũng có thể tìm anh, gặp anh,
từ chuyện hôm trước cô lại yêu anh thêm một phần,
giống như cô quên hết những đau thương mà anh gây ra cho cô,
anh đánh cô một cái lại cho cô một viên kẹo, mà cái hương vị ngọt này của kẹo lại làm cho cô quên đi cái đau,
có phải cô rất ngốc không? Vậy thì cô cứ ngốc đi, dù gì thì từ nhỏ cô đã không được thông minh.
Bận rộn một buổi cũng làm xong đồ ăn cho anh, cô vui vẻ mang nó đến công ty
người ở công ty cũng không cản cô lại cái hình ảnh vợ mang cơm đến cho chồng này bọn họ quá quen rồi.
Ấn thang máy cô liền được đưa lên đến tầng cao nhất ở đây,
"Tôn Phu Nhân đến đưa cơm à?" Dương Hiển thấy Tiểu Anh tới liền bỏ công việc của mình chạy đến chỗ cô nói chuyện
"Đúng vậy" Tiểu Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, sắp được gặp anh trong lòng rất vui
"Aaaa hôm nay làm món gì thế?" Dương Hiển lại hỏi
"Chỉ là mấy món thanh đạm bình thường thôi" cô cũng thành thật trả lời, sau đó liền muốn đi vào phòng anh
"A a Tôn phu nhân à có thể chỉ tôi làm mấy món này không?" Dương Hiển lại cứ hỏi giống như anh sợ cô bước vào phòng
Tiểu Anh nhíu mày nhìn anh sao hôm nay anh lại hỏi cô nhiều cái vậy?
Những lần trước đến đây anh đâu có hỏi nhiều như vậy, đó chỉ là khó hiểu thôi Tiểu Anh cũng không thấy phiền lại có chút vui vẻ
"Tất nhiên là được rồi, một chút nữa tôi liền ghi công thức cho anh"
Xoay người cô liền đi tới đứng trước của phòng làm việc của Tôn Yên Thần, tay đã đặt trên tay nắm cửa chuẩn bị mở
"Ôi chết, tôi lại quên nói với cô hôm nay Tổng Giám Đốc họp rồi không có ở đây đâu"
anh lại tìm cái lý do, anh không muốn cô đau lòng
"Không sao tôi vào trong đợi cũng được"
"A... Tôn phu nhân..." câu này Dương Hiển định nói không còn kịp nữa.
"Cạch" Vừa đẩy của ra Phương Tiểu Anh liền hiểu tại sao Dương Hiển hôm nay lại nói nhiều đến vậy,
cô cảm thấy như có ai vừa giáng cho cô một cú tát, làm cho cô đau đến phát lạnh,
Ở đó một cặp nam nữ đang dây dưa vừa vặn người nam đó lại là chồng cô
người nữ ngồi trền đùi của anh, tay anh ở trong áo cô ta,
môi lưỡi hai người dán chặt vào nhau không một kẻ hở say mê nhau đến nổi khi cô làm rơi hợp cơm tạo ra tiếng động họ mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Sự nhiệt tình đột nhiên bị cắt ngang Tôn Yên Thần quay đầu nhìn lại
liền nhận ra người phụ nữ đứng phờ phạch ở cửa phờ phạch đến nổi giống như một cơn gió có thể cuốn bay cô,
tâm đột nhiên co rút một cái lại để Tôn Yên Thần tức giận, cầm lấy văn kiện trên bàn không một lời liền ném tới,
Phương Tiểu Anh chết tâm đứng đó không có né tránh,
Bụp một tiếng cô nghe tiếng đồ vật đỗ vỡ là trái tim cô, nước mắt lại rơi nhưng hôm nay nó lại có màu đỏ còn có mùi tanh, đưa tay lên sờ hóa ra là máu,
cảm thấy trán có chút nhói cô cũng không quan tâm vì bây giờ có một nổi đau lớn hơn đang ở trong tim cô.