• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tư Tư dơ tay muốn tát lên mặt Phương Tiểu Anh một cái, Tiểu Anh cũng đã nhắm mắt đợi cái tát kia rơi xuống,



nhưng mà đợi thật lâu trên mặt cô cũng không có cảm giác,



mở mắt ra nhìn, cô thấy tay Hạ Tư Tư đã bị một bàn tay lớn khác giữ lấy,



bàn tay đó là của Tôn Yên Thần, anh lại một lần nữa giải vây cho cô,



"Các cô đang muốn làm gì vợ của tôi đây"



cảm thấy cổ tay của mình như bị cái sức lực này bóp nát Hạ Tư Tư liền dùng sức thu tay về,



mà Tôn Yên Thần cũng không có ý định giữ nữa, nắm tay cô ta thật kinh tởm,



"Anh họ, cái này là do cô ta kiếm chuyện với em trước, không tin anh có thể hỏi các cô ấy" cô ta chỉ về phía những cô gái phía sau tỏ vẻ uất ức,



các cô bị chỉ cũng ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy Phương Tiểu Anh đâu có đụng chạm đến cô ta, chỉ kể một câu chuyện thôi mà,



cô ta tức giận như vậy khả năng là cô gái trong câu chuyện đó là cô ta,



nhưng mà không cần biết đúng sai họ liền hùa theo cô ta



" Đúng đó Tôn tổng là cô ta kiếm chuyện trước"



giống như xem kịch anh chờ đợi những cái cớ hay ho của các cô phía sau,



tay của anh cũng không rảnh choàng qua vai của Tiểu Anh kéo cô lại sát bên mình,



"Anh chỉ cần kêu cô ta xin lỗi em sẽ bỏ qua" Hạ Tư Tư lại không biết tốt xấu mà lên tiếng.



"Ừm vậy sao?" anh hỏi câu này cũng không có chủ ngữ,



Hạ Tư Tư lại đắc ý, biết anh họ không có tình cảm với Phương Tiểu Anh cô ta cần cảm thấy hả hê



"Đúng vậy đó anh họ"



"Tôi không có hỏi cô" sau đó anh lại nhin qua Phương Tiểu Anh



"Em không có" lần này anh có tin cô hay không đây,



"Các cô có nghe không, vợ tôi nói không có là không có" anh bá đạo tuyên bố



Hạ Tư Tư và mấy cô gái ở đó há hốc mồm, cái này quá ngang ngược rồi,



mà Phương Tiểu Anh lại bị sự ngang ngược này làm cho hạnh phúc đến đứng hình



"Vậy thì cái này phải tính sao đây?"



anh cầm lấy loạn tóc bị rượu của Hạ Tư Tư làm cho ướt, lạnh lùng hỏi,



"Là cô ta chuốt lấy, em không biết" chết tiệt ai lại nói với cô là Tôn Yên Thần ghét bỏ Phương Tiểu Anh vậy



"Thế cái này tôi trả lại cho các cô" anh lấy một ly rượu khác muốn trả lại cho Hạ Tư Tư từ xa lại vang lên tiếng ngăn cản



"Dừng tay" một người đàn ông khác lại chạy tới,



giống như thấy được cứu tin Hạ Tư Tư liền chạy tới chỗ Hạ Liêm, muốn khóc kêu



"Anh hai, huhu anh họ ăn hiếp em"



"Tôn Yên Thần anh vừa phải thôi dù gì nó cũng là con gái anh muốn so đo với nó cái gì"



anh ta tức giận mà nói, em gái của anh là tâm can bảo bối làm sao để em ấy bị ăn hiếp được



"Ồ" khác với vẻ tức giận của anh ta Tôn Yên Thần vẫn điềm tĩnh như cũ,



nhìn thấy vẻ điềm tĩnh đó của Tôn Yên Thần anh ta có chút run rẩy,



liền quay sang công kích Phương Tiểu Anh



"Phương Tiểu Anh cô làm sai nhận với Tư Tư đi tôi liền tha lỗi cho cô"



anh ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà anh ta chắc chắn chuyện này có liên quan đến Phương Tiểu Anh,



"Tao chưa chết" Tôn Yên Thần lại lạnh lùng lên tiếng trong lời nói của anh nghe ra có 7 phần tức giận,



bọn này thật sự không xem anh ra gì,



"Mày nói cô ta là con gái phải không? vậy được chuyện con gái cứ để con gái giải quyết"



Hạ Tư Tư cảm thấy mặt mình bỏng rát, cô vừa bị ăn tát mà cái tát này cô không biết phải nói sao, là do Yên Thần đánh nhưng tay lại là của Phương Tiểu Anh,



đúng, Tôn Yên Thần cầm tay của Phương Tiểu Anh để đánh Hạ Tư Tư,



"Như vậy mày hài lòng chưa?"



"Bọn mày cút hết cho tao, đừng có chọc tao điên lên,



ngày mai bọn bây không thấy được mặt trời đâu, cũng nhớ sau này đừng có đụng tới vợ tao"



sát khí của anh bao quanh cả vùng trời làm bọn họ sợ đến tái mặt,



Hạ Tư Tự liền bị Hạ Liêm kéo đi, thật sự chọc đến Tôn Yên Thần quá nguy hiểm, Hạ Liêm cảm thấy nếu còn ở đó một giây sau sẽ bị súng dí vào đầu mà bắn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK