Nghĩ tới đây trong mắt Thụy Mặc hiện lên quyết tâm, anh muốn cả đời này bảo vệ cô
Đang trong dòng suy nghĩ của mình anh không biết từ bao giờ Tiểu Anh đã đứng trước mặt mình
"Thụy Mặc ra ngoài mua cho em ít đồ được không?"
Tiểu Anh trong chiếc tạp dề màu hồng, cầm lấy một tờ giấy đưa cho Thương Thụy Mặc dịu dàng lên tiếng.
Cô phát hiện ra bữa ăn hôm nay thiếu chút đồ, mà nồi canh đang nấu kia bỏ dỡ thì rất không nên, chỉ có thể nhờ Thụy Mặc mua giúp.
Thụy Mặc hoàn thần nhìn qua Tiểu Anh anh liền đơ người, cô trong hình ảnh chiếc tạp dề xinh đẹp, trên mặt lém lem vài ba vết bẩn, trán lấm tấm mồ hồi, đang nở nụ cười dịu dàng với anh đây là hình ảnh của người vợ mà anh luôn mơ về
"Thụy Mặc?" Tiểu Anh thấy Thụy Mặc đơ ở đó liền lên tiếng kêu anh một cái
"À" Thụy Mặc giật mình phát hiện ra vẻ thất thố vừa rồi liền thu hồi nó lại nhẹ đáp cô một tiếng
"Anh biết rồi, em cứ để anh" anh nhận lấy tờ giấy trong tay cô, nhanh chóng đứng lên
"Làm phiền anh rồi" Tiểu Anh nhìn anh nở nụ cười khách sáo rất xinh đẹp
"Phiền gì chứ, em nấu cho anh ăn rồi" Thụy Mặc nở nụ cười đẹp trai ngời ngời trả lời Tiểu Anh
"Chú Thương ra ngoài ạ, cho bé đi với, bé muốn mua bút vẽ, mẹ cho con đi với chú nha" Tiểu Bảo đang xếp hình một bên nghe chú Thương ra ngoài liền muốn đi theo.
Bé cũng muốn đi mua đồ, mấy cái giấy vẽ, bút màu đều sắp hết rồi.
Bé cũng chưa nói với mẹ, thôi thì đi với chú Thương tự mình lựa đi.
Bé không có thói quen quá ỷ lại vào người khác, cái này là mẹ dạy bé, bé có thể ỷ lại vào mẹ nhưng không phải cái gì cũng dựa vào mẹ, đồ bé cần từ nhỏ mẹ đã dạy cho bé cách chọn, nên bé có thể tự mình mua.
Thương Thụy Mặc nghe xong liền nhìn qua Tiểu Anh đợi chờ sự đồng ý của cô, Tiểu Bảo cũng như vậy tròn xe mắt nhìn cô
Tiểu Anh nhìn qua ánh mắt mong chờ của một lớn một nhỏ kia cảm thấy có chút buồn cười, cô đâu khó khăn đến nổi cấm túc Tiểu Bảo đâu.
"Đi đi" Tiểu Anh cười ngọt ngào, xoa đầu Tiểu Bảo, cưng nựng bé
"Tiểu Bảo đi nhớ ngoan ngoãn nha" Tiểu Anh tin Thụy Mặc sẽ bảo vệ rất tốt bé, mà bé thì ra ngoài cũng không phải vì ham vui đâu.
Sau đó hai người rời đi, cô cũng trở về bếp của mình tiếp tục nấu thức ăn.
Bên này Thụy Mặc cùng Tiểu Bảo đi ra đã gặp cái khuôn mặt ủ rầu ủ rột của Tôn Yên Thần như ai ăn hết của nhà anh để lại vậy.
Thương Thụy Mặc thấy anh liền khó chịu, tay bế Tiểu Bảo chặt hơn một chút giống như sợ bé bị tên này cướp mất, ánh mắt chán ghét phóng qua Tôn Yên Thần lên tiếng
"Sao mày lại ở đây?"
Tôn Yên Thần nhìn thấy Thương Thụy Mặc đi ra từ nhà của Tiểu Anh lửa ghen trong lòng anh lại bùng cháy
"Cái này tao hỏi mày mới đúng, sao mày lại ở trong nhà cô ấy"
Tôn Yên Thần từ lúc đi về đã đứng ở đây cả buổi, muốn đợi cô và Tiểu Bảo đi ra.
Anh muốn nhận con, kết quả xác nghiệm ADN đã có rồi, Tiểu Bảo thật sự là con của anh.
Lúc nhận được tin đó, anh mừng như phát điên, nóng lòng đến đây gặp con, đợi cả buổi cuối cùng cũng gặp được bé rồi.
Chỉ là nhìn thấy tên Thương Thụy Mặc này lửa ghen trong anh lại bùng cháy, hắn vì sao ở nhà cô?
Tiểu Bảo ở trên tay thương Thụy Mặc nhìn thấy người "baba" này cũng không vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn rất lễ phép lên tiếng
"Chú Thương đối với mẹ con con rất tốt nên con và mẹ con rất yêu quý chú ấy, ở nhà cọ rất bình thường hì hì không như chú đâu" bé nói rất thản nhiên, rất nhẹ nhàng
Lời nói của bé non nớt nhưng lại vạch rõ lý do làm cho Tôn Yên Thần đau lòng " không như chú đâu?" câu này chính là cây đao rất to, bổ thẳng lên người anh, bé là con của anh a.
Nhưng lại yêu thích cái tên họ Thương này hơn anh? là anh quá thất bại sao?
Thương Thụy Mặc nghe thấy câu nói này của Tiểu Bảo rất hài lòng đắt ý vênh váo lên tiếng
"Mày nghe chưa, đến con nít chưa đầy 4 tuổi còn biết mày xấu xa như nào"
Tôn Yên Thần tức giận nhìn hắn, con ngươi mãnh liệt dao động muốn đấm Thương Thụy Mặc.
Nhưng mà bạo lực không giải quyết được gì, ở đây còn có Tiểu Bảo không thể làm tấm gương xấu cho con gái anh.
Chỉ có thể ra uy bằng lời nói
"Tao nói cho mày biết, đừng có lại gần vợ con tao" giọng nói anh ham dọa sặc mùi sát khí, đổi lại thành người khác nghe được có khi đã sợ đến ngất xĩu.
"Ai là vợ? ai là con chú? chú lớn rồi đừng có kêu bậy bạ" Tiểu Bảo một lần nữa lên tiếng dè bẹp cái sát khí của anh, bé nói rất nghiêm túc không hợp với lứa tuổi của mình.
Thương Thụy Mặc nghe xong thật hả dạ anh còn đang định đáp trả nhưng câu này của Tiểu Bảo chính là bằng 10 câu của anh, dư sát thương.
Đúng là dư sát thương, Tôn Yên Thần nghe xong khí phách liền biến mất đổi vào đó là sự ngơ ngác, con gái anh lại không nhận ba nó, không sao chắc là vì bé chưa biết vậy anh nói cho bé biết
"Tiểu Bảo con là con của ta, mẹ con là vợ của ta" Anh nhẹ nhàng cất giọng, anh tin khi nghe được câu này Tiểu Bảo nhất định sẽ òa khóc chạy đến ôm lấy anh, dù gì bé cũng rất lâu không có được cảm giác có ba.
Nhưng câu tiếp theo của bé thẳng tắp đạp đổ trái tim anh
"Liên quan gì đến con, người ba xấu như chú CON KHÔNG CẦN, còn mẹ của con đã li hôn với chú, người chồng như chú mẹ con cũng không cần".