mắt anh ánh lên vài phần kinh ngạc cũng nghĩ đó là Linh Linh nhưng nhìn kĩ thì không phải cô,
cô ta rất giống Linh Linh, giống đến 7 phần nhưng vẫn là giống không phải chính chủ
mà cái không phải là chính chủ này lại thành công thu hút được một Tôn Yên Thần đang say kia,
"Linh Linh.." Tôn Yên Thần cứ thế ôm cô ta vào lòng
"Tôn tổng à.., " trong mắt Cố Gia Hân hiện lên vẻ đắt ý, giọng nói lả lướt nghe đến rợn người,
Cái cảnh này rơi vào mắt của Đỗ Nguyên anh ta liền đứng dậy kéo cô ta ra
"Cô không phải Linh Linh"
cô ta tái mặt, chết tiệt lúc nãy cô ta lại quên ở đây còn có một Đỗ Nguyên,
Nhưng mà rất nhanh cô ta đã nở nụ cười khi Tôn Yên Thần một lần nữa kéo cô ta vào lòng
"Thần, cô ta không phải Ling Linh, mắt mày để dưới mông rồi à?"
Tôn Yên Thần gắt gao ôm Cố Gia Hân, cố chấp
"Là Linh Linh"
sau đó kiền kéo cô ta đi ra ngoài,
Đỗ Nguyên cũng không nói gì nữa, cái tên này nhớ Linh Linh đến hóa điên rồi à?
nhưng anh ta không biết Tôn Yên Thần là đang chạy trốn, trốn chính bản thân anh,
cho dù cô gái kia anh biết không phải Linh Linh cũng sẽ cho là Linh Linh, anh muốn dùng cô ta để xua đi cái ý nghĩ đáng chết ở trong đầu anh.
Cố Gia Hân bị anh kéo một mạch đến phòng riêng ở quán bar này, liền gở bỏ vẻ lóng ngóng lúc trước, trực tiếp lại ôm Tôn Yên Thần
"Em là Linh Linh của anh đây"
giọng nói ủy mị lại một lần nữa vang lên như muốn câu hồn Tôn Yên Thần
sau đó cô ta dựa sát người Tôn Yên Thần,
mà Tôn Yên Thần cũng không từ chối trực tiếp đem Cố Gia Hân ném lên giường
bên miệng cô ta liền nở nụ cười xảo quyệt,
haha không uổng công cô ta sống chết đòi quản lý cho mình vào phục vụ Tôn Yên Thần,
mấy ngày trước cô ta vô tình phát hiện mình thực giống cái cô bạn gái anh yêu bỏ đi một năm trước,
cái này cô ta phải cảm ơn ba mẹ của cô rất nhiều lại họ đẻ khéo như vậy.
cô ta liền nắm điểm này mà tiếp cận anh, còn cố ý làm đổ rượu để thu hút sự chú ý, cô ta trong lòng tự khen mình thông minh.
Sáng sớm tỉnh dậy cô ta lại nhìn người đàn ông này khó hiểu suy nghĩ,
rõ ràng là nhận cô là Linh Linh nhưng cả đêm qua anh ta cứ gọi tên Tiểu Anh,
còn nói cái gì mà Tiểu Anh tôi hận cô, tôi sẽ không yêu cô đâu, đừng có mơ,
mà cô ta cũng không có quan tâm chỉ cần cô ta đạt được mục đích là được rồi,
lên được giường anh ta rồi cô sẽ từ từ đá đít cái cô vợ ở nhà kia rồi trèo lên vị trí Tôn phu nhân, haha cô ta thật thông minh,
cảm thấy người kế bên sắp tỉnh rồi cô Cố thông mình của chính ta liền thu lại vẻ mưu mô vừa rồi nhẹ nhít lại gần anh vuốt ve lòng ngực rắn chắc,
Tôn Yên Thần vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cô ta,
"Tôn tổng à đêm qua anh thật mạnh bạo nha, làm người ta rất thích"
"Muốn bao nhiêu?" những loại phụ nữ như này anh gặp nhiều rồi
"Không phải đâu Tôn tổng em muốn được bên anh nhiều hơn nữa" cô ta dựa vào người anh như muốn khóc tới nơi vậy,
Anh ngồi dậy nhìn cô ta nhíu mày, quả thật rất giống Linh Linh,
"Ừm"
một chữ ừm này lại làm cô ta sướng như điên cô ta không ngờ lại dễ dàng như thế,
còn nghĩ rằng bản thân phải quỳ xuống khóc lóc để Tôn Yên Thần giữ cô ta ở lại,
lại nghĩ chắc chắn là anh bị cô ta làm cho say mê rồi.
nhưng cô ta không biết, anh giữ cô ta lại là vì cái khác,
Linh Linh chưa tìm được anh muốn dùng cô ta trấn an bản thân mình, muốn để cho mình tỉnh táo, nhắc nhở anh người anh yêu là Linh Linh.