• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được Tôn Yên Thần muốn nói chuyện với cô, Phương Tiểu Anh nhướng mày, khó hiểu nhìn anh



"Hình như chúng ta đâu có gì để nói"



"À mà, giờ này anh còn ở đây không sợ giai nhân ở nhà giận anh sao?"



lời nói của cô sắc bén lạnh nhạt, vạch rõ khoảng cách giữa hai người



nghe đến đây Tôn Yên Thần lại lấy làm vui, cô thì ra vẫn còn nhớ đến anh, cho dù là nhớ bằng cái cách tiêu cực



hít sâu một cái anh gấp gáp nói



"Tiểu Anh, mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em, vẫn luôn muốn gặp em"



Tiểu Anh nghe Tôn Yên Thần tìm mình có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh nhạt đáy mắt bao phủ, tìm cô làm gì? lý do đương nhiên chả có gì tốt đẹp



"Ờ, rồi sao?" Tiểu Anh hờ hững nhìn anh, không có kiên nhẫn, cô muốn vào nhà, anh cứ đứng đây rất phiền đó



Tôn Yên Thần như bị tát một cái chạc vào mặt của mình, anh nghĩ nếu cô biết được anh tìm cô, nhất định sẽ rất vui không ngờ cô là loại biểu cảm một chút quan tâm cũng không có này



"Anh rất nhớ em" Tôn Yên Thần không biết phải nói thế nào đây, thật sự rất nhớ, lúc gặp được cô anh thật muốn ôm cô vào lòng, kích động muốn nhảy lên



"1 năm rưỡi" Tiểu Anh vu vơ nói một câu không chủ ngữ không vị ngữ chỉ một câu như vậy, không liên quan gì đến câu của Tôn Yên Thần làm anh nghệch ra .



"Hả?" Tôn Yên Thần khó hiểu lên tiếng



"Anh hành hạ tôi một năm rưỡi chưa đủ sao? nhớ tôi? ha, nhớ đến những lần anh hành hạ tôi chứ gì?Tôn Yên Thần tôi chẳng bao giờ quên anh đã đối xử với tôi như thế nào đâu, càng không quên anh cướp đi đứa con của tôi như thế nào?"



Tiểu Anh thật sự chịu không nổi, tức giận đến đỏ mắt,anh xem tình yêu cô là trò đùa, hành hạ cô, bày mưu tính kế cho cô rời đi, khiến cô thống khổ biết bao, bây giờ lại nói nhớ cô thật nực cười, nếu Tôn Yên Thần đi làm hài có khi sẽ đạt giải thưởng của năm đó



"Anh không có ý đó" Tôn Yên Thần cũng tự biết chính bản thân mình thật tồi tệ, đối xử với cô rất khó coi, anh thật muốn giết chính mình, nhưng anh nhớ cô là sự thật



"Cút đi" Tiểu Anh nói rất nhẹ nhưng rất uy lực, đủ sắt bén đủ chua ngoa khiến Tôn Yên Thần chịu không nổi



đột ngột ôm lấy cô, Tiểu Anh một trận nổi da gà từ chân lên đỉnh đầu, đẩy anh ra thật mạnh



"Chát" thanh âm thanh thúy vang lên, mặt Tôn Yên Thần bị tát đến lệch qua một bên, ngơ ngác



"Anh ôm ôm ấp ấp với Phương Linh Linh không biết bao nhiêu lần bây giờ lại ôm tôi, coi như Tôn Yên Thần anh không biết kinh tởm đi, nhưng tôi biết" Tiểu Anh mỗi chữ nói ra đều đâm thẳng vào tim Tôn Yên Thần, anh không có ôm ấp Phương Linh Linh từ lúc cô đi anh không có đụng vào cô ta hay đụng vào bất kì phị nữ nào dù chỉ một lần



"Anh..." Tôn Yên Thần muốn lên tiếng giải thích lúc này cửa nhà Tiểu Anh đột nhiên mở ra, xuất hiện một đứa bé hết sức đáng yêu rất giống Tiểu Anh đặt biệt là đôi mắt giống đến mười phần to tròn lấp lánh như tinh tú



đứa bé này thu hút hết sự chú ý của Tôn Yên Thần lời định nói cũng quên sạch, đây có phải là con của Tiểu Anh và anh không? anh có cảm giác rất mãnh liệt bé là con của anh



lúc biết cô có con anh đã suy nghĩ rất kĩ, đứa bé này 3 tuổi vừa vặn với thời gian cô rời khỏi anh, trước lúc cô đi anh còn giam cầm làm cô rất nhiều, đứa con này khả năng rất cao là của anh



"Mẹ ơi" Tiểu Bảo ở trong nhà nghe ồn ào ngoài đây, thông qua mắt mèo bé nhìn thấy mẹ liền mở ra coi thử thì thấy ngoài mẹ và có thêm một ông chú nữa rất đẹp trai cũng rất cao khí chất giống chú Thương của bé mà bé cũng không quan tâm lắm, bé chỉ để ý mẹ, trên mặt mẹ hiện rõ hai chữ không vui, cho nên cái chú này nhất định là kẻ xấu



bé chạy đến Tiểu Anh ôm lấy chân cô, chu môi nhìn ông chú đẹp trai



"Chú là ai? sao chú lại ở đây? còn làm mẹ cháu không vui" âm thanh của bé non nớt nhưng lại có thể nghe ra chán ghét, bình thường bé rất lẽ phép nhưng gặp kẻ xấu bé nhất định sẽ xù lông lên,



"Chú..."Tôn Yên Thần cảm thấy thất bại cùng chua xót trong lòng, anh còn chưa làm gì đã bị bé ghét rồi sao,



Tiểu Anh nhìn thấy bé liền ngồi xuống ôm bé cắt ngang lời định nói của anh



"Bánh Bao, chú này bị lạc đường cứ đứng ở trước nhà chúng ta còn không cho mẹ vào nhà đó" cô nhẹ nhàng nói cho bé biết ánh mắt nhìn anh chán ghét



Tiểu Bảo gật gật đầu hiểu chuyện gì rồi, bé nhớ đến tuyệt chiêu của chú Thương dạy bé



"Chú còn không đi con kêu baba đến đây đuổi chú đi đó" Tiểu Bảo chóng nạnh ngước mặt lên nhìn chú đáng ghét này, dám không cho mẹ vào nhà chính là đại đáng ghét



Tiểu Anh nghe được bé nói thể cũng hết hồn, cái "baba" Tiểu Bảo nói đến là ai vậy? Thương Thụy Mặc?



Tôn Yên Thần nghe thấy từ baba trong câu nói của bé trái tim như muốn ngừng đập, baba? bé có baba, là Thương Thụy Mặc? không phải anh sao? anh rất hy vọng đứa bé này là con của anh, nghe thấy bé có baba anh thật sự sụp đổ, vậy Tiểu Anh có người khác sao?



anh suy nghĩ đến đứng hình,



thấy anh đứng như pho tượng, Tiểu Anh chán ghét đi đến gạc người anh ra mang Tiểu Bảo vào nhà,



Tôn Yên Thần bị gạt qua một bên cũng không có phản ứng, đứng đơ ở đó,



hít sâu một cái, anh lấy lại tinh thần, anh sẽ tra ra cái tên baba đó là ai, sau đó cạnh tranh với hắn, anh điều tra qua mấy năm nay cô không có kết hôn, chỉ kết hôn duy nhất với anh, cho nên anh vẫn còn cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK