• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, Tiểu Anh mang theo uể ai tỉnh dạy, nhìn Tiểu Bảo trong lòng, lòng cô chợt ấm, xoa dịu đi chút đau thương tối qua trong tâm cô.



Tiểu Anh nhìn qua đồng hồ đã 7h, trễ vậy rồi sao?



Cô khẽ lay người Tiểu Bảo dịu dàng đánh thức



"Tiểu Bảo dạy nào, ta cùng đi chơi"



Tiểu Bảo được mẹ kêu liền bật dậy, đêm qua háo hức quá thật lâu bé mới ngủ được, nên bây giờ dậy hơi trễ.



Ngày mới đến rồi sao, bé rất mong chờ được đi chơi.



Mắt bé trong veo, mang chút ngái ngủ nhưng lại nao nức nhìn qua Tiểu Anh ngọt ngào cười



"Dạ vâng, ta cùng đi chơi"



Tiểu Anh xoa đầu bé ấm áp



"Chúng ta chuẩn bị đi"



"Vâng ạ"



Hai mẹ con liền vui tươi đi chuẩn bị buổi sáng rồi lại cùng nhau sửa soạn đi chơi.



Khác với ai kia ngồi ở trong xe lòng rối như tơ vò, cả người toát lên vẻ lo ấu mệt mỏi.



Vừa nhìn liền biết cả đêm qua anh ta không ngủ.



Hai mắt thâm đen như câu gấu trúc môi khô khốc, râu mọc lỏm chỏm, quần áo xốc xếch, dù có đẹp trai đến đâu nhưng Tôn Yên Thần bây giờ lại không khỏi mang theo hương vị nhếch nháp.



Mắt anh đảo ra ngoài.



Trời đã sáng, không cảnh buổi sáng thật tươi đẹp, bầu trời trong xanh chứa đựng những đám mây trắng bồng bệnh nhẹ lướt, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua nhữ tán cây hiện trên mặt đất những hình thù kì quái.



Kéo cửa kính xuống anh liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt, khẩn trương của từng tóp người hối hả vì công việc.



Anh bước xuống xe nhìn lên khu chung cư của Tiểu Anh, cả đêm qua anh trằn trọc là vì cô, vì anh đã làm thương tổn cô, anh rất muốn lần nữa xin lỗi cô.



Hít sau một cái anh rảo bước đi tới muốn tiến vào khu chưng cư.



Nhưng lúc này một chiếc xe lại chạy ngang trước mặt anh thông qua cửa kính của nó anh có thế nhìn thấy Tiểu Anh và Tiểu Bảo.



Họ đi đâu vậy? Không cần biết hai người đi đâu anh liền đi theo.



Tôn Yên Thần gấp gáp quay lại xe của mình, đuổi theo vợ con anh.



****************



Xe của Phương Tiểu Anh dừng trước trung tâm thương mại, hai mẹ con tay nắm tay bước vào, Tôn Yên Thần cũng rón rén đi theo,



hết núp góc này lại trốn góc kia, làm cho người ở đó nhìn anh bằng ánh mắt quái dị, đẹp trai lịch lãm như vậy mà lại đi ăn cướp sao, mờ ám



Nhân viên ở đây đều nhận ra anh, là ông chủ của họ, cúi đầu kính cẩn chào



"Tôn t...."



Họ còn chưa nói dứt câu, Tôn Yên Thần đã nhìn họ bằng ánh mắt giết người hăm dọa.



Một tay đưa lên miệng làm hành động im lặng với bọn họ "Suỵt", anh quay sang nhìn Tiểu Anh và Tiểu Bảo may là họ chưa phát hiện ra.



Nhân viên nhìn thấy cũng đơ người, hôm nay ông chủ chơi trốn tìm à, hay là chơi trò thám tử theo dõi người khác.



Họ nhìn qua hai mẹ con "bị theo dõi" kia ánh mắt ánh lên ngưỡng mộ, oa hai mẹ con đều xinh đẹp như nhau, mẹ là đại mỹ nhân còn con là tiểu mỹ nhân nha



Phương Tiểu Anh dẫn Tiểu Bảo đi đến khu quần áo, đã lâu rồi Tiểu Bảo của cô không có quần áo mới



Sau một hồi lựa chọn cô và Tiểu Bảo cũng chọn đủ đồ, chuẩn bị rời đi,



Nhưng khi Tiểu Bảo bước qua một cửa tiệm thông qua cửa kính trong suốt sát đất nhìn thấy bên trong có bộ đồ gia đình rất dễ thương, bé đứng lại nhìn hai mắt sáng lên



Tiểu Anh nhìn thấy liền biết tâm tư của bé



"Bánh Bao muốn mặc nó hả?" cô chỉ vào cái bộ đồ gia đình ba người đó, phối màu cũng rất nổi đi,



Từ trên xuống dưới là màu vàng còn có hình con vịt, hai lớn một nhỏ đáng yêu vô cùng



Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, nhoẻn miệng cười lộ ra cái đồng tiền dễ thương



"Dạ, Bánh Bao thích nó a"



"Vậy thì mua thôi" Tiểu Anh cầm tay bé bước vào, lúc đi ra cả hai đã mặc đồ giống nhau, nhìn nhau cười vui vẻ, họ mặc hai bộ còn dư một bộ của người ba,



Tôn Yên Thần phía sau, nhìn thấy nở nụ cười, chạy vào cửa tiệm đó lúc đi ra mặc một bộ giống hai mẹ con, vẻ bề ngoài cũng được anh chăm chút lai, sau đó anh lại tiếp tục bám theo họ.



Phương Tiểu Anh cùng Tiểu Bảo lên xe rời đi một lúc sau lại dừng ở công viên, hai cô cùng bước xuống, lúc đi vào không ít người chú ý đến, hai mẹ con này quả là quá đáng yêu đi mà.



Mẹ xinh đẹp, con đáng yêu, cả hai trong bộ quần áo gia đình màu vàng nổi trội, khiến mấy người đàn ông ở đó đột nhiên muốn trở thành người thứ ba có trong đội hình.



Nhưng khi ánh mắt họ nhìn thấy cái người đàn ông cao to, đẹp trai phía sau liền thu hồi cái ý nghĩ này.



Thì ra người ta đã có chồng có ba rồi, hơn nữa còn rất đẹp trai khí chất ngời ngời, mặc lên cái bộ quần áo giống y hệt hai người phía trước, chỉ khác hai người kia mặc váy còn anh thì mặc quần short.



Khác thêm một cái nữa là hai người kia mặc hết sức nhu mì đáng yêu, còn anh có cảm giác chật trội, bộ đồ khá nhỏ so với kích thước cơ thể của anh.



Ôm trọn body rắn chắc tôn lên từng đường cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng 8 múi lúc ẩn lúc hiện, làm chị em muốn rụng hết trứng, nhưng mà cũng phải thu ý nghĩ này lại người ta có vợ có con rồi.



Anh cứ đi phía sau hai cô mà hình như hai cô cũng không phát hiện ra, chơi rất vui, trên trán lấm tấm mồ hồi,



"Mẹ, mẹ Bánh Bao muốn cái kia" Tiểu Bảo hí hửng chỉ vào mấy cái bong bóng bay được cột ở kia, đủ thứ hình thù, siêu nhân có, thỏ con có, vịt con cũng có,....



"Chúng ta đến lấy nó" Tiểu Anh cười tươi dịu dàng bế bé đi mua chúng nhưng mà Tiểu Bánh Bao của cô cũng lạ quá nha,



Mấy bé gái khác sẽ chọn thỏ, chọn vịt, nhưng bé lại chọn một con sói sám còn đặt tên cho nó là Tiểu Bụi Bụi bé nói thấy nó dễ thương, cô cũng không ngăn cản, bé thấy dễ thương thì liền mua đi.



Đi được một lúc cô và Bánh Bao bị một người khác đụng phải, Bánh Bao trượt tay bóng liền bay đi mất



"A, mẹ ơi, Tiểu Bụi Bụi của con" bé lo lắng đến mắt đỏ lên gấp gáp kêu, Bụi Bụi đang bay lên kìa, còn không chụp lại sẽ bây mất đó, bé có vương người thế nào cũng không chụp lại được,



Tiểu Anh thấy thế cũng hoảng hốt muốn chụp lấy nhưng mà chỉ chạm được sợi dây, không kéo lại được, thôi xong rồi.



Đột nhiên lúc này một bóng dáng cao lớn bay qua chụp nhẹ một cái đã có thể lấy lại được Tiểu Bụi Bụi, cao đúng là rất có lợi thế ha.



"Cái, cái này trả cho con" Tôn Yên Thần lấp bắp nói, trên thương trường anh chính là một mãnh hổ lời nói thốt ra luôn làm đối phương khiếp sợ nhưng đứng trước hai mẹ con này anh đột nhiên cảm thấy lo lắng, kèm thêm chút sợ hỡi, không giống khí chất thường ngày của anh một chút nào



Tiểu Bảo nhìn thấy Bụi Bụi được chụp lại rất vui trên miệng nở nụ cười hồn nhiên vui vẻ, muốn cảm ơn cái chú cao to này, chú thật giống siêu anh hùng nha, có thể nhảy cao như vậy, một cái đã có thể dễ dàng bắt lấy Tiểu Bụi Bụi nhưng khi nhìn thấy mặt chú nụ cười bé liền tắt, ánh mắt ngưỡng mộ lúc nãy bay sạch, cái chú này là chú tối qua nà, làm mẹ Tiểu Bảo không vui, nên bé cũng không vui đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK