• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như phát hiện ra sự bối rối của Phương Tiểu Anh, tay Tôn Yên Thần trên eo cô siết chặt hơn một chút.



Cái này thật sự có tác dụng với cô, có thể khiến cô bình tâm hơn.



Trấn an lại bản thân, cô cùng anh đi vào buổi tiệc.



Một nhân vật như Tôn Yên Thần đi đến đâu đều được mọi người tiếp đón, vì họ biết anh rất mạnh.



Mà trong thương trường nhất định phải tạo mối quan hệ thực tốt với kẻ mạnh.



Từ lúc vào đây Phương Tiểu Anh không đếm được hết bao nhiêu người đã đến mời rượu anh.



Đấy, vừa mới có người rời đi lại có tiến đến



"Tôn tổng, lâu rồi không gặp" một người đàn ông phong độ không kém Yên Thần đi đến chỗ hai người họ.



"Hà tổng, lâu rồi không gặp" Tôn Yên Thần cũng theo lẽ thường trả lời vị Hà tổng này, miệng mang theo nụ cười công nghiệp, rất đẹp trai.



"Vị này là?" ánh mắt anh ta quét qua Phương Tiểu Anh



"Vợ tôi, Phương Tiểu Anh" Tôn Yên Thần nhẹ nhàng nói bâng qua.



Một câu nhẹ nhàng như vậy đã đủ làm cho người phụ nữ bên cạnh anh đỏ mắt, cảm giác được anh thừa nhận là vợ, thật hạnh phúc.



"Chào anh, tôi là Phương Tiểu Anh" cô cũng lịch sự chào hỏi anh ta



"Cái này, Tôn phu nhân có thể cho tôi mượn Tôn tổng một chút được không?" Anh ta mở miệng nhẹ nhành hỏi ý cô



Chỉ là hỏi cho có lệ thôi, người ta đã hỏi như thế thì làm sao cô từ chối đây.



Cũng bất đắc dĩ cười dịu dàng lên tiếng



"À, được" Thật ra Tiểu Anh không muốn Yên Thần đi đâu, nhưng mà vì công việc của anh, cô không thể không hiểu chuyện được.



Cô trả lời xong Tôn Yên Thần khẽ buông cô trầm tĩnh ra lên tiếng dặn dò



" Ở đây, đợi tôi"



rồi sau đó cùng cái người được gọi là Hà tổng kia đi mất khi chút tiếc nuối, một cái ngoái đầu nhìn lại cô cũng không có.



Anh cứ vậy mà rời đi, để cô ở lại đây một mình, ở chỗ này cô chẳng quen biết ai.



Cảm giác lạc lõng, chơi vơi, giống như lúc nhỏ ba mẹ ruột cô bỏ cô ở cô nhi viện.



Cô đi một vòng tìm được một nơi ít người hơn chỗ khác, nhưng cũng chỉ là ít người hơn, vẫn là ở trong buổi tiệc náo nhiệt này, chưa được ly khai.



Ngồi ở đó một lúc có người phụ vụ đi ngang chỗ cô trên tay cầm một cái khay để 3 ly rượu màu vàng sóng sánh chuyển động hư ảo.



Người phụ vụ đó đứng trước mắt cô, hỏi cô muốn dùng không, cô muốn xua tay nói không cần nhưng do dự một chút cô cũng nhận lấy một ly rượu.



Nhấp một ngụm, để cho Tiểu Anh nhíu mày, rượu không quá đắng nhưng mùi vị vẫn không tốt đẹp cho lắm.



Trước giờ cô cũng chưa từng tự nguyện uống qua rượu, chỉ là hiện tại cô muốn có gì đó trấn an bản thân mình.



Cô cầm ly rượu chung thủy ngồi một chỗ không dám đi nơi khác sợ anh khi đi về sẽ không tìm thấy cô.



Nhưng mà chờ rất lâu cũng chưa thấy anh quay về, có phải anh gặp chuyện gì rồi không?



Nghĩ đến đây lòng cô không bình tĩnh nỗi, liền đặt ly rượu xuống đứng lên đi tìm anh.



Đáng tiếc là Tiểu Anh không biết đường đi, đi một hồi lại đi ra hồ bơi.



Nhìn qua quan cảnh lòng cô cảm thánh một câu a cảnh đêm ở đây cũng đẹp quá.



Đêm nay có trăng thật tròn, bầu trời đầy sao, không gian lại hết sức tỉnh lặng, không khí lại trong lành, yên tĩnh khác xa cái chỗ náo nhiệt vừa rồi.



Nếu như có thể cô muốn lưu lại ở đây thêm một chút, nhưng mà bây giờ cô phải đi tìm chồng của mình.



Một cơn gió lạnh thổi tới, cô liền lấy tay ôm lấy chính mình xoa xoa hai vai trần, sao lại lạnh như vậy?



"Xột xoạc" Tiểu Anh vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng động bên chỗ hồ bơi truyền tới,



Có phải là anh không? cô liền chạy đến chỗ phát ra tiếng động.



"Aaaaaaa" tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang lên



Cô qua bên này tìm anh nhưng mà không thấy anh đâu chỉ thấy 1 cặp nam nữ đang dây dưa ở đây, làm cô chết đứng tại chỗ.



Một màn này đúng là chọt mù mắt người xem mà.



Người đàn ông đang hăng hái hì hục trên người của cô gái thì bị tiếng hét làm cho hành động đình chỉ.



Sau đó quay sang nhìn Phương Tiểu Anh như muốn giết người.



Anh đang muốn thử cảm giác mạnh ở đây lại bị cái người này phá nát, thật sự tức chết anh rồi.



Nhìn thấy dáng vẻ đơ người tức giận của người đàn ông Tiểu Anh liền hoảng hốt nhận lỗi, cái này là cô phá người ta rồi.



"xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, hai người cứ tiếp tục đi nha, đừng quan tâm đến tôi"



Vừa dứt lời cô liền quay lưng chạy trối chết, cái hình ảnh này cô nhìn đến đỏ mặt, sọ hãi kêu cô ở đây thêm một tí nữa chắc chắn cô sẽ xĩu ngang đó.



Còn cái người đàn ông kia thì nét mặt từ tức giận lại chuyển sang hứng thú giống như phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.



Anh còn tưởng là ai phá chuyện tốt của anh, thì ra là một tiểu bạch thỏ à.



Trước giờ anh là người ăn miếng trả miếng, dám phá chuyện tốt của anh, giờ còn muốn chạy, làm sao anh tha cho cô được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK