• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Yên Thần cứ thế ôm cô thật chặt, dù cho cô có nói thế nào anh cũng muốn ôm cô.



"Bụp" Tôn Yên Thần đột nhiên bị đấm chới với, anh mất lực buông Tiểu Anh ra, lui về phía sau hai bước.



Môi anh rỉ ra ít máu anh cũng không quan tâm đưa tay muốn kéo Tiểu Anh về phía mình nhưng đã có một bàn tay khác kéo cô lại.



Tiểu Anh bị kéo cũng choáng váng ngã vào lòng người kia, sau đó bị đem ra phía sau lưng anh che chắn



Thương Thụy Mặc ánh mắt giết người phóng qua Tôn Yên Thần, lãnh khốc lên tiếng



"Mày làm cái gì ở đây?"



Tên Tôn Yên Thần này dám bám theo Tiểu Anh của anh, anh nhất định không cho phép,



Tôn Yên Thần tức giận tay nắm thành quyền không chịu thua nhìn Thương Thụy Mặc rít lên



"Trả Tiểu Anh cho tao"



Thương Thụy Mặc nở nụ cười khinh bỉ



"Mày không là gì của cô ấy cả, đưa cô ấy cho mày để mày tổn thương cô ấy một lần nữa à?"



Tôn Yên Thần hít một hơi thật sâu không kiên nhẫn cùng tức giận, hai mặt đầy tơ đỏ nhìn Thương Thụy Mặc nhấn mạnh một lần nữa,



"Tao nói trả cô ấy cho tao"



Tiểu Anh của anh lại đang ở bên tên Thương Thụy Mặc ở bên người khác anh không cam tâm, tâm anh thấy đau rất đau, cảm giác ghen tuông tràn ngập đại não của anh



Thương Thụy Mặc kiên định đứng đó nắm tay Tiểu Anh, nghênh ngang khẳng định



"Không, mày cút ra chỗ khác đi, mày không có tư cách"



Tôn Yên Thần tức đến trán nổi cộm gẩn xanh, ánh mắt rét lạnh



"Tao là chồng cô ấy, trả đây"



Nói xong anh cũng vươn người qua muốn nắm tay Tiểu Anh kéo về nhưng



"Bụp" thêm một tiếng Tôn Yên Thần bị đấm thêm một cái,



"Mẹ nó" Tôn Yên Thần chữi thề một tiếng, anh không muốn ở nơi đông người đánh nhau nhưng anh không kiềm chế được nữa, đấm lại Thương Thụy Mặc,



Thương Thụy Mặc cũng lao vào đấm Tôn Yên Thần, hai người đàn ông đánh nhau, không khí sặc mùi thuốc súng,



"Bụp,Bụp,Bụp" những tiếng va chạm xương cốt vang lên không ngừng,



"Đủ rồi" Tiểu Anh nhìn không nổi nữa chạy đến kéo hai người họ ra, cô đứng ra dang hai tay che cho Thụy Mặc



Nắm đấm của Tôn Yên Thần đang dùng sức đấm tới, nhìn thấy khuôn mặt cô xuất hiện nó liền dừng lại ở không trung, tim anh một trận đau nhói.



Giữa anh và hắn vậy mà cô chọn hắn ta.



"Anh có sao không?" Tiểu Anh lấy tay lâu đi vệt máu trên môi cho Thương Thụy Mặc hoàn toàn ngó lơ Tôn Yên Thần,



"Anh không sao" Thương Thụy Mặc ánh mắt hạnh phúc nhìn Tiểu Anh, cô lại quan tâm anh như vậy, anh bị đấm thêm vài cái cũng được



"Có phải trẻ con đâu mà dùng bạo lực" cô trách móc một tiếng



Tôn Yên Thần đứng chết chân ở đó nhìn Tiểu Anh và hắn không nói gì, họ như thế khiến anh cảm thấy mình là kẻ không hiểu chuyện là kẻ xen vào cuộc tình của họ anh giống như là người thứ ba, một người không được chấp thuận.



Nhưng Tôn Yên Thần làm sao được đây, tâm của cô không đặt trên người anh, bây giờ anh mới biết hai chữ bất lực viết ra sao.



Thương Thụy Mặc sắc bén nhìnTôn Yên Thần mở miệng ra trong lời nói kèm theo đắc ý và khinh thường



"Mày nói mày là chồng cô ấy? ừ cho là chồng cũ đi, vậy tao hỏi mày.



Mày nói tao biết, sinh nhật cô ấy là vào ngày bao nhiêu? Thích nhất cái gì? Ghét nhất cái gì? Dị ứng với cái gì?...."



Tiểu Anh nghe Thương Thụy Mặc hỏi có chút mong đợi nhìn Tôn Yên Thần mà thật ra trong lòng cô đã biết trước quả chỉ là muốn hy vọng thử một tí



Tôn Yên Thần nghe xong đứng ngơ ra, trong đầu lập lại từng câu hỏi của Thương Thụy Mặc nhưng không tài nào tìm ra câu trả lời, cái này anh thật sự không biết, cũng nhờ cái này anh mới nhìn rõ sự vô tâm của mình



Thương Thụy Mặc biết mình đánh trúng rồi liền châm chọc nói tiếp



"Mày không biết chứ gì?"



Tay anh chỉ qua bó hoa Oải Hưởng dưới đất ánh mắt càng thêm khinh thường



"Cô ấy dị ứng với phấn hoa Oải Hương mày lại đem nó đi tặng cho cô ấy,đến cả cái cơ bản nhất về cô ấy mày còn không biết, mà mày đòi làm chồng cô ấy? mày không có tư cách"



Nói rồi Thương Thụy Mặc khoác vai Phương Tiểu Anh rời đi.



Nhưng không ai biết được trong tâm của Thương Thụy Mặc thật ra có sự sợ hãi, sợ rằng Tiểu Anh gặp lại Tôn Yên Thần sẽ vì hắn mà bỏ anh rời đi, loại sợ hãi này đã nằm trong tâm trí anh bốn năm nay, không lúc nào không lo sợ, tay anh trên vai Tiểu Anh vô thức siết chặt hơn một vòng



Tiểu Anh nhẹ nhàng bước theo Thương Thụy Mặc, trên môi nở nụ cười nhạt, Tôn Yên Thần hôm nay anh rất lạ nói xin lỗi nói yêu cô tặng quà cho cô nhưng anh có làm gì đi chăng nữa thì nổi đau của cô vẫn còn khắc ghi ở tâm, cô chưa bao giờ quên đi.



Hai người bước đi để lại Tôn Yên Thần đứng đó với đốn hỗn loạn trong đầu



Những vết thương trên mặt vài đường bầm tím, nở nụ cười chua chắt, quần áo của anh không còn ngay ngắn.



Anh lúc này mất đi vẻ phong độ lịch lãm thường có thay vào đó là một chút tội nghiệp một chút đáng thương, như một con hổ cô độc, trong lòng đắng ngắt, xoay người anh cầm lấy bó hoa vứt vào thùng rác.



Anh nhớ rồi cô bị dị ứng với Oải Hương cái này anh phải ghi nhớ còn cái khác sau này cùng phải biết phải nhớ.



Anh nhặt hộp quà lên mở ra là sợi dây chuyền lục bảo đẹp mắt, vuốt nhẹ lên đó rồi đóng nắp hộp lại cắt vào túi, trên môi nở nụ cười bất đắt dĩ, cái này lần sau anh sẽ lại tặng cô



Lên xe anh quay về căn hộ đối diện nhà cô, hôm nay anh vừa dọn đến đây muốn ở gần cô hơn như vậy sẽ tốt nhất, dễ dàng bù đắp cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK