Cùng ngồi trên xe với Tôn Yên Thần, Phương Tiểu Anh nép qua một bên, ngồi sát cửa xe, thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài không có quan tâm anh,
cái cảm giác bị bỏ rơi thật sự không tốt một xíu nào nha,
mỗi lần cô đi với anh sẽ luôn đắm chìm nhìn anh, chỉ quan tâm có mỗi anh, bây giờ cô lại xem anh thành không khí,
anh nuốt không trôi cục tức này, anh liền tăng tốc,
"Á" anh đột ngột tăng tốc như vậy làm cô một trận kinh hoàng, tay nắm chặt dây an toàn,
"Anh chạy từ từ thôi, anh muốn đi gặp ông thổ địa à?"
cô liền bất mãn nhìn anh, trong đầu lại nghĩ anh muốn dùng phương thức này ám sát cô sao?
Nhìn thấy Tiểu Anh như vậy lòng Tôn Yên Thần mới thoải mái một chút, không ai mượn cô ngó lơ anh,
anh cứ duy trì tốc độ như thế cho đến khi tới nơi, còn cô ở một bên cầu nguyện trong lòng,
vừa xuống xe mặt cô tái nhợt, chân đứng không vững,
cứ loạng choạng, sau đó cảm thấy bên eo có một bàn tay rắn chắc giữ cô lại,
"Diễn cho thật tốt, đừng làm cho ba mẹ phiền lòng"
mỗi lần về, nhà anh với cô sẽ diễn cái vở kịch gia đình hòa thuận, vợ chồng hạnh phúc, mà mỗi lần diễn như vậy cô lại rất nhập vai,
mong muốn vỡ diễn này cứ như vậy mà kéo dài mãi mãi,
thu lại vẻ thất thần cô cùng anh bước vào nhà.
" Yên Thần, Tiểu Anh hai đứa về rồi"
Vừa bước vào nhà đã có một người phụ nữ tuổi trung niên lên tiếng da dẻ của bà được bảo dưỡng hết sức kĩ càng nhìn không ra tuổi thật, gương mặt bà phúc hậu, ánh mắt ấm áp, bà về tuổi này vẫn rất xinh đẹp lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân
"Con chào mẹ" hai người cùng lên tiếng cúi đầu chào bà,
"Nào nào nào, Tiểu Anh lại đây với mẹ một chút" Lý Mạn Âu thật thích cái người con dâu này rất hiểu chuyện luôn làm cho người ta thoải mái,
còn Phương Linh Linh bà cảm thấy con bé đó quá công chúa lại nhìn ra vẻ mưu mô của cô ta,
quen Yên Thần không phải vì yêu mà là vì cái thế lực và tiền tài của nó.
bà rất không thích cô ta, chẳng qua là Yên Thần thích nên bà cũng miễn cưỡng chấp nhận,
"Dạ vâng ạ" Tiểu Anh ngọt ngào trả lời bà
sau đó cô liền rời vòng tay anh chạy tới bên bà,
anh lại bị ngớ lơ, mẹ anh chỉ quan tâm Tiểu Anh còn anh thì hoàn toàn bị mẹ gặt sang một bên không biết ai mới là con ruột của bà,
"Con lại đây ngồi với ta" mẹ vỗ vỗ xuống chỗ chóng bên ghế của bà, cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống cùng mẹ,
"Tiểu Anh à, Yên Thần đối xử với con có tốt không?" giọng bà ấm áp vang lên, thực lòng quan tâm cô hỏi tới
"Dạ có rất tốt ạ" mà tốt tàn nhẫn, trong lòng cô tự tăng lên một câu cũng không nói ra ngoài cô sợ bà buồn rầu,
"Con đừng có bao che cho nó nhé, tính nết khó ở như ba của nó vậy đó, có gì cứ nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con"
bà nắm lấy tay cô chuyền hơi ấm sang cho cô
"Con biết rồi mẹ"
lòng cô nhẹ nhàng có dòng nước ấm chảy qua, tiếng mẹ này cô kêu đều rất thoải mái, bà vẫn luôn yêu thương cô như con cái trong nhà mặc dù cô chỉ là con dâu,
lại nghĩ lại mẹ nuôi của cô, nuôi cô từ bé tới lớn lại ghét bỏ cô xem cô như là công cụ kiếm tiền, khóe mắt còn liền đỏ lên,
dang tay ôm lấy Lý Mạn Âu, dựa đầu vào lòng bà,
"Con cảm ơn mẹ"
"Ngoan ngoan" bà lấy tay vuốt lưng của cô, bà đương nhiên biết cô chịu rất nhiều tủi thân,
năm đó bà thấy được Yên Thần yêu Linh Linh thế nào,Linh Linh bỏ đi anh liền muốn cưới Tiểu Anh làm sao có chuyện đối tốt với cô được,
lấy cô chắc chắn vì nó có mục đích riêng,
nhưng bà lại nhìn ra tình yêu sâu đậm trong mắt của Tiểu Anh đối với Yên Thần bà tin cô gái này chắc chắn sẽ cảm hóa được con trai bà,
nhưng mà chuyện này chắc chắn rất khó nên bà rất yêu thương cô,
xem như là bà ích kĩ đi muốn lợi dụng cô để thay đổi tình yêu sai lệch và tính tình khó ở của con trai mình.