Tôn Yên Thần lôi cô ném lên sofa, cả người va chạm khiến các vết thương đau càng thêm đau,
Tôn Yên Thần tiến đến xé tan bộ quần áo của cô, hình ảnh này chiếu thẳng vào đôi mắt vô hồn của Phương Tiểu Anh,
cô cứ như vậy nhìn anh xé đồ trên người mình, không có cầu xin,
đau đến nói cũng không muốn nói, là cơ thể đau hay là tâm đau?
Anh cứ điên cuồng chiếm lấy, mỗi cái đều đâm đến ngũ tạng cô lăn lộn, khi nhìn thấy chỗ giao nhau của 2 người tuông ra máu cũng không dừng lại,
Đến khi thỏa mãn lấy lại chút lý trí của bản thân anh mới nhìn thấy cô một thân máu và mồ hôi ướt đẫm ngất xỉu ở đó,
ướt cả sofa phía dưới, đáy mắt thêm phần lạnh ý, không nhìn ra đang muốn cái gì.
Trong bệnh viện, Tôn Yên Thần dựa vào tường, trên tay cầm một điếu thuốc chậm rãi phun ra nuốt vào, trong mắt anh cũng không có lo lắng, cái này là do cô tự chuốt.
"Cô ấy thế nào?" mắt đen không thấy cảm xúc lạnh lùng hỏi bác sĩ,
nhìn thấy mặt lạnh của anh bác sĩ liền đổ mồ hôi
"Tôn tiên sinh... cái này..." bác sĩ khó nói sợ nói ra rồi cái mạng này giữ lại không được
"Nói" bác sĩ úp úp mở mở, anh không có kiên nhẫn,
hít lấy một hơi thật sâu bác sĩ nói thật nhanh:" Tôn phu nhân đang mang thai lại chịu va chạm quá lớn khiến đứa bé sảy mất"
"Cô ta mang thai?"anh nghe câu này quả thực có dao động,
"Đúng vậy, cái này Tôn tiên sinh đừng đau lòng quá, nếu cố gắng thì vẫn có thể có lại"
bác sĩ muốn an ủi anh, có người đàn ông nào lại không buồn khi vợ mình như vậy chứ,
ông lại không biết tình trạng nữa sống nữa chết của Phương Tiểu Anh là do ai ban tặng.
"Cô ta rõ ràng có uống thuốc tránh thai, làm sao có thể có thai được?" rõ ràng là như vậy, cái thai này có thể là của Thương Thụy Mặc?
sắc mặt anh liền khó coi
Bác sĩ có chút hoảng sợ cùng sửng sốt, ngay từ đầu người này đã không muốn có con rồi?
" Tôn tiên sinh, uống thuốc tránh thai cũng không chắc chắn là sẽ không mang thai"
Trong mắt anh vẫn có nghi ngờ.
Bác sĩ xót thương cho cô gái nằm trong phòng bệnh, quả nhiên nhà có tiền chưa chắc đã tốt.
Phương Tiểu Anh hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, tay đặt trên bụng, lặng lẽ rơi nước mắt,
cô từng có thai sao? từng có một sinh linh bé nhỏ ở đây sao? cô từng có cơ hội làm mẹ sao?
nhưng mà bây giờ cái cơ hội đó không còn, con của cô đã bị anh cướp đi,
cảm giác vừa bất lực vừa tuyệt vọng này làm cô đau đến hít thở không thông
"Xin lỗi con, là mẹ không tốt, là mẹ vô dụng, mẹ không bảo vệ tốt được con"
nước mắt cô rơi xuống, khóc đến tứ chi mệt mỏi.
Cô ở đây cứ như một con búp bê người ta cho cô uống thuốc cô liền uống thuốc cho cô nghĩ ngơi cô liền nghĩ ngơi,
cũng chẳng có ai đến thăm cô, mà cô cũng không cần ai thăm, họ đến chỉ mang đau đớn cho cô.
Vài ngày sau Phương Tiểu Anh trở về nhà, nhưng mà đứng trước cửa cô lại không muốn bước vào, cái này cũng gọi là nhà sao? ở đây cô chỉ cảm thấy đau thương.
Vừa bước vào nhà chào đón Phương Tiểu Anh là Cố Gia Hân,
cô chỉ cười, cô mới nhập viện vài hôm anh đã đưa cô ta về để cô ta ở trong nhà này,
không cần đợi đến Linh Linh về chỉ cần một Cố Gia Hân này cũng đủ đá cô ra khỏi nhà họ Tôn.
"Ôi trời, chị về rồi đó à?"
"Em nghe nói chị bị xảy thai à, ôi thương quá đi kẻ bị hắt hỉu số phận đúng là hẩm hiu nha,
không như em, được A Thần rất cưng chiều"
cô ta cúi đầu chề môi giống như là nhận lấy thiệt thòi.
Cô không quan tâm cô ta trực tiếp muốn đi lên lầu,
Thấy Phương Tiểu Anh không quan tâm mình Cố Gia Hân cũng không còn dáng vẻ lúc trước chạy đến nắm lấy tóc của Phương Tiểu Anh kéo về,
"Ôi chị khinh em à, như vậy không tốt đâu nha" gương mặt cô ta vặn vẹo tức giận
Phương Tiểu Anh cũng không có chịu trận, trực tiếp quay lại nắm lấy tóc Cố Gia Hân kéo tới,
Tiểu Anh yêu Tôn Yên Thần nên sẽ không chống cự, còn Cố Gia Hân thì cô không có yêu.
Hai người phị nữ lao vào đánh nhau không ai nhường ai,
nghe thấy có tiếng xe truyền tới Cố Gia Hân liền buông Tiểu Anh ra biến mình thành nạn nhân,
một màn này vừa vặn để Tôn Yên Thần nhìn thấy.