Trời đêm mùa hè man mác, nhiệt độ so với buổi sáng nóng nực chênh lệch nhiều nên bất giác có cảm giác lành lạnh. Dung Âm còn nhớ nhà hàng xóm ngay trước đầu ngõ có trồng rất nhiều hoa Thạch Anh, nhưng bông hoa tim tím nhỏ xinh đẹp dịu dàng nhỏ nhắn, hồi nhỏ cô cùng đám bạn thường tập trung trước cửa nhà người ta để nhặt mấy bông hoa nhỏ nhắn bị gió thổi rụng, bay qua khe cửa lớn....
Sau này nhà người ta chuyển đi, chủ mới dọn về cũng trùng với khoảng thời gian cô tới ở nhà Mạc Thiêu Khiêm. Dung Âm đột nhiên nhớ lại cảm giác háo hức nhặt hoa hồi nhỏ, tự hỏi không biết chủ nhà mới chuyển về, có còn giữa vườn hoa Thạch Anh nhỏ ấy không?
Dung Âm bước theo lối quen, cẩn thận không để cho người ta chú ý. Ngày trước khi cô còn nhỏ, thập thập thò thò trước cửa nhà người ta thì không sao. Nhưng bây giờ lớn rồi, len lén lút lút thế này, không cẩn thận lại bị người ta hiểu lầm là đang làm chuyện gì mờ ám...
Gió đùa qua mái tóc của cô. Ngôi nhà nhỏ ấy nằm ngay dưới ngọn đèn đường soi sáng, lúc đôi mắt cô nhìn thấy mấy chùm hoa nho nhỏ rung rinh dưới đèn đường vời vợi, trong lòng tự dưng lại dấy lên một niềm vui như thời còn nhỏ.
Con đường vắng đầy những xác hoa nhỏ xinh bay bay, Dung Âm vén mái tóc ra sau tai...Dòng đời cứ thay đổi theo từng ngày, mà sao lạ kì lại có những chuện chẳng hề đổi thay, cứ như vừa hôm qua vậy...
Trong vô thức, Dung Âm cũng không biết được bản thân mình đã vô thức ngâm nga một bài đồng dao thủa nhỏ. Cô kéo váy kín đáo ngồi xuống, nhón tay nhặt mấy bông hoa còn lành lặn tươi màu.
Trong buổi đêm yên vắng, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt. Dung Âm lặng lẽ cặm cụi nghịch nghịch mấy bông hoa bé tí, nhìn thế nào cũng thấy trông thật ngốc nghếch...Nhưng đó lại là những lúc Dung Âm được sống lại cảm giác ngày xưa...
Thời còn trẻ con, còn cha còn mẹ, còn gia đình hạnh phúc, còn hồn nhiên vui tươi, tự do tự tại...
Cũng là một cách để cô hèn nhát chạy trốn thực tại của bản thân...
Mải chìm trong những suy nghĩ trẻ con, Dung Âm không để ý tới phía sau vang lên tiếng nhịp chân rất trầm ổn. Tiếng gót giày gỗ bịt da thủ công chỉ làm theo đơn đặt hàng số lượng cực giới hạn trên thế giới mà cô nghe đã nghe quen đến mòn tai từ từ tiến lại phía sau cô.
Và ngay lập tức, khủy tay của cô bị một lực kéo mạnh tới mức, ban đầu Dung Âm tưởng người ta nghĩ cô là trộm, lấy một gọng kím siết lấy khủy tay cô.
_ Đau...!
Dung Âm vô thức thốt lên, những cánh hoa kì công thu lượm rơi lả tả trên chiếc váy dài, rơi cả trên đôi giày da của người kia.
Mi tâm cô nhíu chặt lại, hàm răng đều đặn khẽ cắn lấy đôi môi hồng nhạt. Ánh mắt cô thoáng sửng sốt nhìn người đối diện, rồi sự sửng sốt trở thành một thoáng sợ hãi, rồi tĩnh lặng...
Ánh đèn đường không che nổi bóng tối bủa vây, thân thể cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm một nửa chìm trong bóng tối. Vóc dang cao lớn che khuất đi thứ ánh sáng duy nhất trên cao, in lên gương mặt trắng bệch của cô...
Anh thì chìm trong bóng tối...
Còn cô thì chìm trong bóng anh...
_ Đang làm gì vậy?
Bàn tay anh siết chặt lấy khủy tay của Dung Âm, khiến cho cô đau tới mức len lén thở dài. Sống lâu với Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm biết, anh chẳng phải đang cố tình làm đau cô đâu, chẳng qua là anh chẳng biết cách tiết chế sức lực của bản thân mình mà thôi...
_ Nhặt hoa...
Dung Âm thành thật trả lời, lại thấy trong lòng đen sâu thẳm của Mạc Thiệu Khiêm hiện lên một ánh nhìn phức tạp...
Mạc Thiệu Khiêm không nói cho Dung Âm biết, thật ra anh tới từ lúc nãy, đã đứng nhìn cô nhặt hoa được hơn mười phút rồi...
Mạc Thiệu Khiêm cũng không rõ vì sao khi anh vừa nghe thấy cô xin phép muốn ở lại nhà một đêm sáng mai, lại đột nhiên đùng đùng tức tốc nhảy lên xe lái tới đây, rồi khi thấy cô ngồi một mình lụi cụi nhặt hoa, lại đùng đùng nhảy xuống, rồi cứ thế mà đứng nhìn cô những mười phút...
Cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm cau lại rất đáng sợ.
Dung Âm biết biểu cảm này, đây chính là biểu cảm của bầu trời trước khi có bão tố, u ám xám xịt...
Mạc Thiệu Khiêm tuy còn trẻ, nhưng ở anh lại có sự thâm trầm của đàn ông 30 tuổi, có sự từng trải của đàn ông 40 tuổi, lại có nỗi đau của đàn ông đã đi qua hết nửa cuộc đời...
Nhìn vào Mạc Thiệu Khiêm, giống như nhìn vào một mặt hồ, bên trên tuy phẳng lặng êm đềm, nhưng bên dưới lại cuồn cuộn dâng sóng....Người khác có thể nhìn thấy anh, nhưng không thể nắm bắt được anh đang nghĩ gì...
Dung Âm khác biệt hơn một chút, sống cùng anh một năm, ít nhất cô cũng đoán được khi nào anh đang giận dữ..
Tính cách của Mạc Thiệu Khiêm cũng quá mức khó đoán, giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, chẳng biết khi nào sẽ phun trào...
Ngày hôm nay, Mạc Thiệu Khiêm lại càng khó chịu hơn....
Chắc tại vì...hôm nay chính là ngày giỗ tròn một năm của Lan Anh!
Mi mắt của Dung Âm khẽ khàng hạ xuống...Bởi vì không muốn làm Mạc Thiệu Khiêm buồn bực, nên cả cô, và cả gia đình của Mộ Tuấn Phúc đều hạn chế nhắc tới chuyện khiến anh đau lòng này. Bữa cơm ngày hôm nay tại Mộ gia, cũng chính là bữa cơm cúng tròn một năm Lan Anh mất...
Cảm giác nặng nề xen giữa hai người...Mạc Thiệu Khiêm không nói gì, Dung Âm cũng im lặng luôn...Gió thổi những cánh hoa bay tan tác dưới chân, và ánh đèn đường rọi xuống hai người cũng im lặng…
Mùi hương Cam thảo đen từ vị nước hoa nam đặc trưng của Mạc Thiệu Khiêm trong đêm càng thêm sâu đậm….
Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu nhìn mi tâm rung nhẹ như cánh bướm của Dung Âm. Dáng vẻ ẩn nhẫn và cam chịu, suốt một năm nay ở bên cạnh anh, cô đều là dáng điệu ẩn nhẫn cam chịu như thế này…
Cảm giác căng thẳng bức bối tới nghẹt thở chẳng bao giờ nguôi xen giữa anh và cô…Dung Âm cắn môi, dù sao cô cũng quen rồi…
Và có lẽ cô sẽ bị Mạc Thiệu Khiêm giữ ở đây thêm một lúc nữa cho đến thấm lạnh để lòng mắt đen thẫm của hắn lườm cho thỏa thích nếu không đột nhiên có tiếng hỏi rất ân cần vang lên…
_ Cô cậu tìm ai sao?
Dung Âm giật mình, theo bản năng co rụt khủy tay đang bị Mạc Thiệu Khiêm giữ chặt lại, nhưng bàn tay kia nắm rất chắc, dường như chẳng hề bị bất kì điều gì khách quan xung quanh làm ảnh hưởng tới…
Đó là bản chất thường có của những người đứng đầu như hắn. Tất cả tác động bên ngoài đều chỉ là gió thoảng bên tai, chủ ý cá nhân mới là tối thượng.
_ Dạ không ạ! Cháu làm phiền bác sao ạ?
Dung Âm rất lễ phép, cười ngại ngần cúi cúi người trước người phụ nữ đứng tuổi trong khi khủy tay vẫn bị Mạc Thiệu Khiêm giữ chặt.
Bà lão nheo nheo đôi mắt mờ đục nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy khủy tay Dung Âm của Mạc Thiệu Khiêm, thanh âm khàn khàn vì tuổi tác vang lên.
_ Cậu trai trẻ kia…sao lại tóm chặt tay con gái người ta như vậy? Cậu định quấy rối cô bé sao? Tôi báo công an! .
_ Dạ không! Không đâu ạ! Anh ấy là…
Dung Âm vội vàng xua xua tay, bối rối muốn giải thích, nhưng đến cuối câu lại khựng lại…
Với thân phận của cô, thì chẳng thể nào nói rằng anh là chồng của cô được!
Vì thế cô mím môi, tiếng “bạn” định thốt ra trên môi, thì thanh âm trầm thấp đặc trưng của anh đột ngột vang lên…
_ Cháu là chồng của cô ấy!
Ánh mắt ngỡ ngàng của Dung Âm lập tức ngước lên nhìn hắn…
Mạc Thiệu Khiêm chẳng bị ánh mắt hoảng hốt ấy tác động, cánh tay hắn kéo nhẹ và thanh âm êm ái vang lên…
_ Về thôi em!
Dung Âm lập cập bị hắn kéo đi, còn bối rối quay lại cúi đầu chào bà lão trước khi bị hắn lôi tuột ra xe…
Ánh mắt mờ mịt của bà lão nhìn theo bóng dáng hai người, một tiếng chép miệng khe khẽ vang lên, trầm tư lắc đầu….
_ Chắc là đang có hiểu lầm gì đây, nhìn thế kia thì chẳng phải là vợ chồng hạnh phúc! Anh chồng thì yêu, còn cô vợ thì không....!1
****