Và mặc dù nhìn bề ngoài, Mạc Thiệu Khiêm vẫn là Mạc Thiệu Khiêm, tức là từ anh vẫn toát ra sự trầm tĩnh, vững vàng như một núi đá trầm tích, nhưng trong lòng mắt của anh là cả một sự dữ dội như như hỏa như lôi. .
Khí chất dữ dội khiến cho người ta cảm thấy áp lực ấy…Thư kí đưa anh tới phòng làm việc của ông còn toát cả mồ hôi.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, Mộ Tuấn Phúc đã lập tức đứng dậy, đôi mắt vui vẻ háo hức, giống như thể ông đã chờ anh rất lâu…
Nhưng đáp lại sự hào hứng ấy của ông, Mạc Thiệu Khiêm lại vô cùng lạnh nhạt. Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại sau lưng, không để cho Mộ Tuấn Phúc kịp lên tiếng, thanh âm cứng rắn, lạnh lùng và lí trí của anh đã vang lên, làm cho lòng mắt háo hức kia lập tức nguội lại…
_ Chú Mộ! Cảm phiền chú, từ nay về sau chú đừng làm khó Dung Âm nữa!
_ Thiệu Khiêm…con nói gì vậy? Chú làm khó Dung Âm ư?
Mộ Tuấn Phúc ngạc nhiên nhìn anh, nụ cười trên khóe môi của ông tắt ngấm, còn Mạc Thiệu Khiêm thì giống như một lòng biển đang âm ỉ dậy sóng.
_ Chú Mộ! Ngày hôm nay cháu cũng muốn một lời nói hêt cùng chú. Ân nghĩa chú dành cho cháu, cháu xin ghi lòng tạc dạ! Nhưng cháu thật không ngờ, một người cháu tin tưởng tuyệt đối như chú…lại có thể lừa dối cháu suốt những bây nhiêu năm!
_ Mạc Thiệu Khiêm…cháu nói gì vậy chú hoàn toàn không hiểu!
_ Người cứu mạng cháu thoát khỏi vụ chết đuối năm đó…không phải là Lan Anh! Mà là Dung Âm!
Lời nói vừa thoát ra khỏi môi của anh, gương mặt của Mộ Tuấn Phúc giống như thể nhìn thấy mặt trời mọc phía Tây, kinh ngạc và bàng hoàng, đôi môi hoảng loạn lắp ba lắp bắp.
_ Ai…ai nói với cháu?
_ Dung Âm đã kể hết cho cháu nghe…tất cả mọi chuyện! Lan Anh không biết bơi, người cứu cháu hôm đó là em ấy. Sau đó em ấy chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ, sau khi cháu tỉnh lại thì mọi người lại nói rằng người cứu cháu là Lan Anh! Cũng vì sợ cháu phát hiện mình không biết bơi, tại sao lại có thể cứu mạng cháu mà Lan Anh đã tập bơi, kết quả là lên cơn hen mà qua đời…
Mộ Tuấn Phúc trân người nghe hết những điều Mạc Thiệu Khiêm vừa nói, ánh mắt tê liệt như thể đã hóa đá, đôi môi đờ đẫn không thể thốt nổi ra thành lời, hoàn toàn tê liệt, hoàn toàn tê dại.
Mạc Thiệu Khiêm khẽ khàng thở ra, lòng mắt sâu thẳm nhìn về phía Mộ Tuấn Phúc, từng lời từng lời rành rọt vang lên.
_ Chú Mộ! Chính vì sự lừa dối này, mà suốt những năm qua cháu đã đối xử với Dung Âm quá mức tàn tệ, người đáng lẽ cháu phải mang ơn cứu mạng mới đúng! Cũng chỉ vì món nợ ân nghĩ giả dối này, mà cháu không thể nói thật lòng mình ra với Lan Anh…vì cháu luôn canh cánh trong lòng rằng cô ấy là ân nhân của cháu, vì cháu mà phát bệnh, lại chính vì căn bệnh đó mà qua đời…
Bàn tay anh khẽ siết lại, đối diện với gương mặt hoàn toàn ngây dại của Mộ Tuấn Phúc, lòng mắt anh chỉ còn lại sự thất vọng…
_ Chính vì lời nói dối của gia đình chú, mà người mà cháu yêu lại trở thành người mà cháu phải hận! Người mà cháu yêu lại vô tình sát hại ân nhân cứu mạng của cháu...Chú Mộ…chú có biết suốt những năm tháng qua cháu đã sống trong sự dằn vặt giữa bên tình bên nghĩa khủng khiếp tới mức nào không?...Trong khi đáng ra mọi chuyện đã có thể đơn giản hơn rất nhiều…
_ Mạc Thiệu Khiêm!
Mặc cho thanh âm run rẩy, tuyệt vọng tràn đầy ân hận của Mộ Tuấn Phúc…Mạc Thiệu Khiêm chỉ lẳng lặng lắc đầu, biểu lộ anh không muốn nghe bất kì điều gì nữa…
_ Chú Mộ! Cháu không muốn nói về điều này nữa! Ngày hôm nay cháu không muốn dùng tư cách là một người mà chú coi là con trai ruột…cháu muốn dùng tư cách của một người đàn ông, bình đẳng yêu cầu chú…
_ Đừng bao giờ cố gắng làm khó Dung Âm thêm lần nào nữa! Nếu không…cháu đành phải tuyệt tình với chú! Hi vọng chú đừng bao giờ dồn cháu tới bước đừng cùng!
Khi những câu từ đã đoạn, Mạc Thiệu Khiêm không để lãng phí dù chỉ là chút ít thời gian, bỏ lại Mộ Tuấn Phúc hoàn toàn bàng hoàng tới chết lặng…
Ánh nhìn của ông không thể dứt rời khỏi cánh cửa còn không được đóng kín, nơi mà Mạc Thiệu Khiêm đã quay lưng tuyệt tình rời đi….
****
Những tuần sau…
Căn nhà thuê của Dung Âm bừa bộn như một bãi chiến trường, với hàng đống thùng carton lớn nhỏ đủ kích cỡ đang chờ để đóng đồ xếp kín lối đi. Mộ Tuấn Văn đang giữ chặt mép một chiếc thùng carton nặng trịch khi Dung Âm kéo xoạt cuộn băng dính thùng đã hết ba phần tư.
_ Con đã gọi xe chở hàng chưa?
_ Chưa ạ! Tại mình mới bắt đầu dọn mà cha! Chờ cho dọn xong dưới này rồi còn ở trên phòng con nữa mình gọi là vừa ạ!
_ Cũng được! Con dán đi!
_ Dạ!
Dung Âm dán kín nắp thùng carton lại, quệt mồ hôi trên trán, làm bụi bẩn dính dính lên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ vì mệt, đưa mắt nhìn căn phòng bừa bộn, những bộ bàn ghế được xếp gọn ra một bên…
Cũng may sau khi giải quyết tại đồn cảnh sát, mụ chủ nhà đã đồng ý cho cha con Dung Âm thời gian để thu xếp mọi việc trước khi dọn ra khỏi nhà, mà đám du côn đó cũng mất dạng, không còn thấy tới quậy phá nữa.
Dung Âm cũng không biết rằng đằng sau sự yên bình này, liệu có phải đã có sự can thiệp của Mạc Thiệu Khiêm hay không?
Sau ngày hôm đó, Mạc Thiệu Khiêm cũng chẳng tới tìm cô, giống như thể tan vào mây vào gió…khiến cho Dung Âm không khỏi ngậm ngùi tự hỏi…
Không biết mối quan hệ giữa anh và cô…có thể gọi là gì đây?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến cho Dung Âm giật mình. Đặt vội cuộn băng dính xuống, Dung Âm lau lau tay qua loa vào lớp vải quần, nhón chân bước qua những hộp carton vây kín lối đi, cầm lên chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi mà không để ý đến số điện thoại hiện trên đó.
_ Dung Âm nghe đây ạ!
Thanh âm trong vắt vang lên, xen lẫn tiếng thở dồn dập vì mệt...
_ Là anh!
Chỉ một lời nói thôi, đã khiến trái tim của Dung Âm nhói lên một nhịp…
Cô vội nhìn vào màn hình điện thoại…hàng số mà cô còn nhớ hơn cả ngày sinh nhật của mình hiện trên màn hình sáng nhạt…
_ Thiệu Khiêm?
Ánh mắt của Mộ Tuấn Văn lập tức di chuyển đến sau lưng cô, cái nhìn lo lắng bất an của ông không thể che dấu…
_ Sao anh biết số của em?
Dung Âm bối rối gặng hỏi…và ngay giây lát sau, cô đã tự có câu trả lời cho riêng mình.
_ Khang Kiều…cả Kiến Hào nữa! Tất nhiên!
Một khoảng lặng xen vào giữa…và không hiểu tại sao Dung Âm lại có cảm giác Mạc Thiêu Khiêm đang mỉm cười.
_ Em đang dọn nhà sao?
Thanh âm ấm áp vang lên bên tai cô…giống như thể anh đang ở rất gần.
_ Vâng…nhưng sao…
Anh…biết?
Lời nói chưa kịp thốt ra, Dung Âm đã nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm đứng trước hiên nhà cô, chiếc điện thoại vẫn ghé sát trên tai anh, ánh mắt dịu dàng hướng về phía cô, cùng nụ cười hút hồn mà chẳng mấy khi anh chịu dùng tới…với chiếc áo sơ mi đen bí ẩn….Nhìn anh quyến rũ như mộ gã ma cà rồng có yêu phép…
Dung Âm ngắt điện thoại, bối rối nhìn Mạc Thiệu Khiêm bước vào.
_ Chào em!
Thanh âm rất đỗi dịu dàng, ánh mắt anh dường như chỉ có hình bóng cô…trước khi hướng về phía Mộ Tuấn Văn đang đứng sừng sững trước mặt…
_ Cậu Mạc! Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?
Thanh âm khách khí vang lên, nghe giống như thể một lời tiễn khách. Mạc Thiệu Khiêm thì lại cố tình không hiểu, khảng khái đứng trước mặt ông, vô cùng lễ phép, nhưng cũng rất cứng rắn lên tiếng.
_ Chú Mộ! Hôm nay con đến đây để dọn nhà giúp chú và Dung Âm!
_ Cám ơn cậu Mạc! Nhưng cha con chúng tôi tự làm được nên không phiền cậu giúp!
Mộ Tuấn Văn ngày nhỏ được giáo dục theo nề nếp truyền thống, theo tư tưởng Nho học. Lấy Nhân Nghĩ Trí Tín làm đầu…vì thế cho dù ông không hề thích Mạc Thiệu Khiêm, nhưng cách ứng xử của ông vẫn vô cùng nhẹ nhàng, không hề làm anh mất mặt, cũng không làm cho Dung Âm khó xử.
Nhưng núi cao thì lại có núi cao hơn, Mạc Thiệu Khiêm cũng chẳng phải là một “nam nhân” tầm thường…Đáp trả lại lời nói lạnh nhạt của ông bằng một nụ cười ấm áp, Mạc Thiệu Khiêm hướng mắt về phía Dung Âm, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Chú Mộ hiểu lầm ý con rồi! Con không phải đến giúp! Mà Dung Âm thuê con tới dọn nhà cho chú và em!
_ D…dạ?
Nãy giờ kẹt giữa hai thái cực, một bên là Mạc Thiệu Khiêm, một bên là Mộ Tuấn Văn – Dung Âm nín thinh như một con búp bê, chỉ biết cắn môi hi vọng cây có lặng thì gió sẽ ngừng… đột ngột bị Mạc Thiệu Khiêm lôi vào giữa “trận chiến”.
Đáp lại sự hoảng hốt của Dung Âm, Mạc Thiệu Khiêm lại rất điềm tĩnh, nhẹ giọng nói với cô.
_ Như chúng ta đã thỏa thuận trước, phí dọn nhà em phải trả cho anh là 1 đồng. Anh nhận tiền trước!
_ Một…một….đồng?
Dung Âm ấp úng nhắc lại, nhìn đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm khẽ nheo lại đầy ẩn ý….lúc ấy cô mới giật mình hiểu ra…
_ À..à vâng!
Dung Âm bối rối bước đi tìm ví tiền, rồi rút ra một Nhân dân tệ đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.
Nhấc tờ tiền màu xanh lá đút vào túi quần, Mạc Thiệu Khiêm hướng về phía Mộ Tuấn Văn ngây ra trước mặt, chắc nịch lên tiếng.
_ Chú Mộ đừng khách sáo! Con làm vì tiền mà! Bắt đầu từ đâu đây Dung Âm?
_ Dạ…phía này!
Dung Âm bối rối, len lén chỉ cho Mạc Thiệu Khiêm những đống đồ đạc ngổn ngang, nhìn anh cởi cúc cổ tay áo sơ mi và sắn nó lên ngang bắp tay, để lộ ra cánh tay dài khỏe khoắn với những đường cơ mạnh mẽ.
Có sức đàn ông giúp vào đúng là mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều. Mạc Thiệu Khiêm rất mạnh mẽ, lại nhanh nhẹn, công việc trong nhà giải quyết rất nhanh, ngay cả mấy bộ bàn ghế cũng được anh xếp chồng lại.
Ngày trước Dung Âm cứ nghĩ người như anh chỉ quen giấy tờ hợp đồng, đi xe hơi ngồi máy lạnh, không ngờ có một ngày bàn tay kí hợp đồng tiền tỉ như anh lại bê vác, làm công việc chân tay như những người công nhân bốc xếp.
Khi Dung Âm đưa anh lên phòng mình để thu dọn đồ đạc, Mạc Thiệu Khiêm đứng trước cửa phòng cô, ánh mắt âu yếm ngắm nhìn căn phòng nhỏ nhắn của cô…
_ Hóa ra đây là nơi em đã ở sau khi ly hôn với tôi!
Dung Âm nhìn anh, nhưng lẳng lặng chẳng nói gì…Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm hướng về phía cánh cửa ban công mà cách đây không lâu cô đã tàn nhẫn đóng sập trước mặt anh, bỏ anh lại dưới con đường vắng lặng một mình.
Mạc Thiệu Khiêm cũng đắn đo hơn thiệt…tạm thời anh sẽ không nói cho cô biết mình đã mua lại căn nhà cũ của cô vội…
Dung Âm đang muốn tự khẳng định năng lực của bản thân, việc của anh là đứng phía sau âm thầm ủng hộ…
_ Em đã thuê được nhà rồi sao?
_ Dạ!
_ Ở đâu vậy?
_ Tại khu phố Đông!
Đầu lông mày của Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhướn lên…Khu phố Đông à?
_ Là ai tìm cho em vậy? Hay em tự tìm?
_ Chị Khang Kiều nói chị ấy có một người bạn có nhà ở khu phố Đông đang cần tìm người cho thuê. Chị ấy nói người bạn ấy không quan trọng tiền thuê nhà, chỉ muốn nhà có hơi người để tránh cảnh đóng cửa để lâu sẽ bị hư hại nên thuê cho em.
Một nụ cười ẩn ý hiện trên môi của Mạc Thiệu Khiêm nhưng Dung Âm không nhìn thấy…Căn phòng rộng chỉ có mình cô và anh, khi Dung Âm mải thu dọn không để ý, Mạc Thiệu Khiêm đã từ từ tiến về phía cô.
Cảm giác sau lưng nóng ran, Dung Âm vội vã quay lại, giật mình khe khẽ khi nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào…
Những ngón tay thon dài của anh vươn tới lau khẽ đi vết bẩn trên vầng trán của cô, Dung Âm rụt rè khẽ lùi lại, tránh đi những ngón tay của anh.
_ Tay anh còn đau không?
Câu hỏi vang lên qua thanh âm run nhẹ…Mạc Thiệu Khiêm nhìn cánh tay của mình, nhẹ nhàng lắc đầu…
_ Không còn đau nữa! Em đừng lo…
Dung Âm gật đầu, rồi nhẹ nhàng lách ra khỏi không gian thuộc về anh…
Mùi Cam thảo đen vẫn dịu dàng mơn man đuổi theo cô…trong không gian hẹp còn nồng đượm hơn nữa…
_ Bộ bàn ghế dưới kia em không đóng theo sao?
_ Em bán cho một quán ăn khác rồi…em không kinh doanh hàng ăn nữa!
_ Không kinh doanh hàng ăn nữa? Em định sẽ bán gì?
Đôi môi hồng mềm mại hé mở định trả lời, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm vang lên ngắt đứt thanh âm của cô…
Dung Âm nhìn Mạc Thiệu Khiêm dường như không hề muốn nhấc máy…liền khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói với anh.
_ Anh nghe máy đi!
Một biểu tình bất mãn hiện lên trên gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm, rõ ràng Dung Âm là người bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời, mà anh lại là người khó chịu!
_ Tôi nghe đây!
Ấn đường cau lại, Mạc Thiệu Khiêm gằn tiếng trả lời….nhưng ngay lập tức, gương mặt anh hiện ra sự bàng hoàng hoảng hốt…
_ Cậu nói cái gì? Công ty Mộ gia bị gạch tên khỏi sàn chứng khoán? Sở Công thương đã ngừng cấp phép kinh doanh? Luật sư đại diện đang cân nhắc thông báo quyền tuyên bố…phá sản?
*****