Dung Âm chần chừ đứng trước lối vào bề thế của chụ sở chính Tập đoàn Mạc thị - nơi làm việc của Mạc Thiệu Khiêm!
Hình như…đây là lần đầu tiên cô tới đây…..lại tới trong hoàn cảnh này!
Từ lúc ở nhà cho tới nay, Dung Âm đã đắn đo suy đi nghĩ lại không dưới ba lần, Dung Âm mới quyết định tự tới đây….
Vừa nãy cô còn nói dối cha cô rằng cô quên mau đậu đũa cho bữa cơm ngày mai nên phải quay lại chợ…
Siết chiếc đồng hồ gói trong chiếc khăn tay nhỏ, Dung Âm hít một hơi thật sâu…Cô đã buộc tóc cao, dấu bên trong một chiếc mũ lưỡi trai, đeo một chiếc kính đen và khẩu trang rồi, chắc chẳng ai nhận ra cô đâu, trừ khi Mạc Thiệu Khiêm điên loạn phong to hình cô treo giữa sảnh công ty!
Phải! Chỉ trừ khi anh điên loạn!
Vững tâm, Dung Âm bước từng bước vào trong, không hiểu sao vẫn áp lực tới ngạt thở…Khi bước qua tấm gương chôn âm tường bên ngoài sảnh công ty, Dung Âm suýt nữa bị cho bộ dạng của chính mình dọa cho hết hồn…
Mũ lưỡi trai, áo phông rộng thùng thình, quần bò bạc màu, kính đen và khẩu trang đeo kín…thế này có khác gì tội phạm đang chuẩn bị đi cướp của đâu cơ chứ?
Lậy trời cho nhân viên đừng có vừa nhìn thấy cô đã gọi bảo vệ…
_ Chào cô!
Dung Âm cố làm cho giọng nói của mình trở nên khàn đặc khàm khạp…Người lễ tân ngước mắt lên, ngay lập tức một ánh nhìn ngờ vực dò xét dấy lên trong đó khi cô ta cẩn thận hỏi cô:
_ Vâng! Tôi có thể giúp gì cho cô?
_ Xin lỗi cô, tôi đang bị dị ứng….
Dung Âm giả vờ húng anhg ho để hợp thức hóa cái bộ dạng đáng ngờ của mình. Người lễ tân vẫn hướng vào cô một cánh nhìn đầy cảnh giác khi Dung Âm thò tay vào túi áo, bàn tay cô ta đã đặt sẵn vào chuông báo động dưới gầm bàn…
_ Ơ…tôi có món đồ này muốn gửi cô!
Dung Âm đặt chiếc đồng hồ được gói cẩn thận trong chiếc khăn lên mặt bàn, nhẹ giọng nói:
_ Tôi nghĩ đây là sản phẩm của Tập đoàn!
Cô lễ tân ngước nhìn Dung Âm, và khi thấy món đồ cô bỏ ra không phải là súng ống dao nhọn gì, liền buông tay ra khỏi chuông báo động.
Cầm lên chiếc đồng hồ, đôi mắt nữ lễ tân lập tức trở nên hoảng hốt. Cô gái hết nhìn chiếc đồng hồ, lại nhìn Dung Âm…
Mặc dù trên gương mặt là chiếc khẩu trang kín mít, nhưng mà Dung Âm vẫn cứ nở nụ cười dịu dàng theo thói quen.
_ Tôi thấy trên chiếc đồng khắc chìm logo của Tập đoàn Mạc thị. Đây hình như là sản phẩm dòng cực kì hạn chế của Tập đoàn Mạc thị chế tác, nếu đã là dòng giới hạn thì mỗi sản phẩm đưa ra thị trường đều có mã seri riêng, chỉ cần check trong kho dữ liệu sẽ thấy được thông tin khách hàng đã mua sản phẩm. Phiền cô trả lại cho người ta giúp tôi!
_ Dường như cô rất hiểu về cách hoạt động của Tập đoàn chúng tôi!
Cô lễ tân nhẹ giọng hỏi, giờ thái độ đã hoàn toàn khác, trở nên vô cùng dễ chịu…
_ À….thì….không phải nhãn hàng lớn nào….cũng thế sao?
Dung Âm ớ ra, lập cập chống chế…Làm sao mà cô nói được chính Tổng giám đốc của cô là người nói ra cho cô biết chứ?
_ Xin cô chờ cho một lát!
Cô lễ tân nhẹ giọng nói và nhấc điện thoại lên, bấm số nội bộ.
_ Chị ơi! Ở chỗ em đang có một sản phẩm thuộc dòng cực kì giới hạn cần kiểm tra thông tin khách hàng! Em đọc seri chị kiểm tra liền cho em được không?...Dạ….CL00002032022…Dạ! Ồ…hóa ra là của ngài ấy ạ! Dạ em cám ơn chị!
Cô lễ tân cúp máy, mỉm cười nói với Dung Âm.
_ Chúng tôi đã có thông tin khách hàng rồi ạ! Đúng là sản phẩm này của công ty tôi! Chúng tô sẽ có trách nhiệm trả lại cho ngài ấy! Cô vui lòng cho tôi xin tên để tôi nanh lại với khách ạ!
_ À….không cần đâu! Tôi chỉ cần trả lại chiếc đồng hồ đó thôi! Với cả…
Dung Âm rút từ trong túi ra một tờ giấy A4 được đánh máy rất cẩn thận, đặt trước mặt cô tiếp tân.
_ Xin lỗi cô…nhưng mà phiền cô viết vào đây giúp tôi tên và mã nhân viên…và cô kí tên vào giúp tôi! Tôi biết tôi làm thế này hơi quá….nhưng mà mong cô thông cảm. Tôi ngại ngộ nhỡ người ấy đến gặp tôi đòi lại, tôi lại khó giải thích với người ta…Cũng tránh ngộ nhỡ cô nhiều việc mà quên mất!
Người lễ tân nhìn Dung Âm với ánh mắt vô cùng nể phục…Người phụ nữ này…đúng là vô cùng cẩn trọng, hơn nữa lại có kinh nghiệm sống quá mức cao, đúng là đáng để học tập!
_ Dạ! Không vấn đề gì!
Người lễ tân vui vẻ điền vào tờ giấy, rồi kí một chữ kí rõ ràng, phía dưới còn ghi rõ thời gian, ngày tháng năm đã nhận lại chiếc đồng hồ.
Lúc Dung Âm cầm tờ giấy bước ra khỏi cửa, một tiếng thở hắt ra nhẹ nhõm vang lên…
Cũng may mà cô không bị phát hiện…vậy là xong!
Tâm trạng hoàn toàn được thả lỏng, Dung Âm quay người bước đi….mà không để ý, lúc này từ trong Tập đoàn, một bóng dáng cao ngạo bất phàm bước ra…
Mạc Thiệu Khiêm sải chân khảng khái ra ngoài, gương mặt lạnh lùng cùng khí chất lãnh đạm, toàn thân tỏa ra sức hút nam tính mãnh liệt, hướng về phía chiếc ST01 mà bước tới…
Ngay khoảng khắc anh bước xuống bậc thang cẩm thạch, chính là lúc Dung Âm quay lưng bước khuất qua chậu cây vĩ đại dựng trước sảnh….
Hai người cứ như vậy, trong một khoảng khắc rất gần lại...
Vô định lướt qua...
****
Bữa ăn hôm nay ngoài Mộ Tuấn Phúc, còn có cả Mai Hương và Mộ phu nhân.
Mạc Thiệu Khiêm ăn rất ít, mặc dù trước mặt là sơn hào hải vị, nhưng số lần anh đụng đũa có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chiếc khăn lau miệng trắng tinh đặt xuống bàn lập tức được phục vụ dọn đi. Ly rượu vang sóng sánh tỏa hương bên cạnh. Mộ Tuấn Phúc nhấc ly rượu lên, vui vẻ nói.
_ Nào! Cả nhà chúng ta cùng nâng li mừng cho bữa cơm hôm nay!
Mai Hương điệu đàng nhấc ly rượu lên, Mộ phu nhân cũng cười giả lả chờ Mạc Thiệu Khiêm cầm lên ly rượu…
_ Cạn ly!
Tiếng cười hào hứng vang lên, biểu hiện ra rằng Mộ Tuấn Phúc đang rất vui. Ông nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm đang trầm ngâm, vui vẻ nói.
_ Thiệu Khiêm! Thời gian qua Mai Hương làm việc cạnh cháu! Cháu thấy con bé sao hả?
Mạc Thiệu Khiêm khẽ chớp nhẹ mi tâm, đôi mắt của anh tuy trầm lặng, nhưng không phải anh không hiểu ý tứ trong câu nói của Mộ Tuấn Phúc.
_ Mai Hương cũng cần thêm thời gian để hoàn thiện hơn! Chú Mộ!
Một câu nói hết sức đơn giản, không rõ là khen hay chê, cũng từ tốn coi như không hiểu ý tứ trong câu nói của Mộ Tuấn Phúc.
Ánh mắt của Mộ phu nhân lập tức trở nên giảo hoạt, bà ta hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm,đứng dậy đon đả nói.
_ Thiệu Khiêm à! Mấy ngày tháng qua Mai Hương làm phiền cháu nhiều, ta là mẹ con bé, ta kính cháu một ly, con bé còn nhỏ dại có gì ta thay mặt nó xin lỗi cháu nhé!
Mạc Thiệu Khiêm lập tức đứng dậy, lịch thiệp đón ly rượu từ Mộ phu nhân. Mộ Tuấn Văn ở bên cạnh liền lập tức níu áo vợ mình, vui vẻ nói.
_ Sênh Sênh! Sao em khách khí quá vậy? Cũng không phải là người ngoài, đều là người nhà sao phải khách khí như thế?
_ Ây dà….đâu có đâu! Con gái còn nhỏ, em là mẹ em phải thay mặt chứ!
Mộ phu nhân cũng không còn gọi anh là Cậu Mạc như ngày xưa nữa, thẳng thắn gọi Thiệu Khiêm một cách hết sức thân thiết.
_ Mà em cũng già rồi, chẳng biết còn lo lắng cho nó được tới bao giờ! Chỉ mong giờ nó tìm được người tốt rồi gả nó đi cho em đỡ mệt thôi!
Mộ phu nhân cười cười nói nói, thanh âm cao cao thấp thấp chứa đựng quá nhiều ẩn ý. Ánh nhìn hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm, nhẹ giọng hỏi anh.
_ Mạc Thiệu Khiêm! Cháu thấy đúng không?
_ Mộ phu nhân yên tâm! Bạn cháu cũng có mấy người xuất thân rất ưu tú. Cháu coi Mai Hương như em gái, cháu nhất định sẽ để ý cho em ấy người phù hợp nhất!
Câu nói nhẹ của Mạc Thiệu Khiêm như dội một gáo nước lạnh vào Mộ phu nhân, khiến cho nụ cười trên môi bà ta cứng lại, Mộ Tuấn Phúc cũng nín thinh…
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên gượng gạo, Mai Hương ngồi bên cạnh vô cùng khó chịu….Đường đường là một đại tiểu thư như cô ta mà lại để cho người ta thẳng thắn từ chối như vậy thật là khó chịu!
Nếu như Mạc Thiệu Khiêm nghĩ cô sẽ ngồi im để nghe anh nói gì thì nói, thì anh nhầm rồi….!
Nụ cười nở ra trên gương mặt trơ trẽn, Mai Hương ngọt ngào nó với Mạc Thiệu Khiêm…
_ Thề thì anh phải tìm lấy một người nào giống như anh ấy nhé! Em chỉ thích mẫu đàn ông giống anh thôi!
Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm hướng xuống, toàn thân toát lên sự trầm mặc….Mộ phu nhân lập tức cười cười nói nói, cố tình muốn dồn Mạc Thiệu Khiêm vào thế khó.
_ Thiệu Khiêm à…Cháu biết không? Ngày trước Mai Hương lúc nào cũng hâm mộ tình cảm của cháu dành cho Lan Anh! Thật đúng là một tình cảm sâu nặng khiến người ta phải cảm động!
Nghiễm tưởng khi nhắc đến Lan Anh, Mạc Thiệu Khiêm như thường lệ sẽ lại lùi xuống một bậc, nhưng nào ngờ lần này khi bà ta vừa nói xong, anh liền nhẹ giọng lên tiếng.
_ Mộ phu nhân! Lan Anh đã mất rồi! Cô đừng nhắc tới cô ấy nữa! Đó cũng là một cách tôn trọng người đã khuất!
Gương mặt của Mộ phu nhân trắng bệch như tờ giấy, còn Mộ Tuấn Phúc thì dường như đã hóa đá trên ghế…
Tâm trạng của mọi người bây giờ….đột nhiên trở nên hết sức nặng nề.
Mạc Thiệu Khiêm rất điềm tĩnh, ánh nhìn lý trí hướng về phía gia đình của Mộ Tuấn Phúc, nghiêm túc nói.
_ Cháu và Lan Anh đã là quá khứ! Và cuộc sống thì luôn phải tiếp tục! Cháu hi vọng mọi người có thể tôn trọng quá khứ bằng cách hãy để cho Lan Anh thực sự an yên! Đừng nhắc tới cô ấy nữa!
Đẩy ghế đứng dậy, Mạc Thiệu Khiêm cài lại áo vest, nhẹ giọng nói.
_ Chú Mộ! Mộ phu nhân! Cháu sẽ để tâm tới chuyện của Mai Hương mà cô nhờ cháu! Cám ơn cô chú đã cùng cháu dùng cơm! Bữa cơm này xin phép cho cháu mời cô chú! Thứ lỗi cháu chợt nhớ ra còn có một vài chuyện ở công ty cháu cần giải quyết! Cháu xin đi trước!
Trước ánh nhìn ngỡ ngàng của Mộ Tuấn Phúc và hai mẹ con Mai Hương, Mạc Thiệu Khiêm bình lặng rời khỏi nhà hàng Âu sang trọng, tĩnh lặng hơn cả màn đêm ngoài kia…
****
Chiếc Zenvo ST1 của Mạc Thiệu Khiêm lướt đi…và như một thói quen, khi qua đoạn đường cao tốc đó, tự động chạy chậm lại…
Ánh mắt vốn bình lặng của Mạc Thiệu Khiêm hướng qua cửa sổ, có chút xao động như muốn kiếm tìm một hình bóng mà anh biết…có lẽ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa…
Đoạn đường cao tốc này ngược lại với đường tới công ty anh, nếu muốn tới lại phỉa đi qua trạm thu phí phía trước rồi vòng lại, và mất thêm một lần phí nữa…
Mạc Thiệu Khiêm đi đi lại lại đoạn đường này cũng rất nhiều ngày, rất nhiều ngày rồi….nhưng mà cuối cùng vẫn cứ là như đêm nay…
Vô định lướt đi….
****
_ Mạc Tổng!
Cô thư ký cung kính đứng dậy, cúi đầu chào anh khi Mạc Thiệu Khiêm vừa bước chân vào sảnh lớn. Gật nhẹ đầu, Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng hỏi. .
_ Chưa về sao?
_ Thưa Mạc Tổng! Ngày mai tôi xin nghỉ phép nên hôm nay ở lại tăng ca một chút ạ! À…Thưa ngài! Có người gửi cho ngài cái này ạ!
Cô lễ tân nhanh nhẹn cúi xuống và mang lên một chiếc đồng hồ mà chỉ cần thoạt nhìn qua, Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhận ra đó là chiếc đồng hồ của Kiến Hào!
Đó là quà sinh nhật năm trước Mạc Thiệu Khiêm đã trực tiếp làm cho hắn…Sao tự nhiên lại ở đây?
_ Có một cô gái mang chiếc đồng hồ của ngài Lưu đến đây, nói là ngài ấy bở quên ở chỗ cô ấy! Cô ấy nói do nhìn thấy biểu tượng của tập đoàn nên mang tới đây nhờ chúng ta trả lại giúp, còn đối với trình tự làm việc của chúng ta rất thân thuộc!
Một cơn nhói tim dấy lên, sự nhạy cảm của kẻ đã chinh chiến nhiều năm trên thương trường mách bảo điều gì đó cho Mạc Thiệu Khiêm. Anh cầm vội chiếc đồng hồ trong tay, gấp gáp hỏi.
_ Người con gái đưa chiếc đồng hồ này? Cô ấy trông thế nào?
_ Dạ…cô ấy đeo khẩu trang đeo kính kín mít mặt, nói là bị dị ứng nên tôi không rõ thưa ngài!
Tiêng thở nặng nề dâng lên, có điều gì đó đang cuồng dâng lên trong anh, mách bảo rằng đó chính là Dung Âm!
_ Được rồi! Cô tan làm đi!
_ Dạ! Tạm biệt Mạc tổng!
Cô lễ tân cung kính cúi đầu, và Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng bước tới thang máy, vội vã bấm nút….
Cửa phòng làm việc mở toang, chưa kịp để áo khoác xuống, Mạc Thiệu Khiêm đã vội vã gọi cho Kiến Hào….
Và ngay khi đầu bên kia nhấc máy, tiếng hỏi dồn dập của anh đã vang lên, gấp gáp không thể đậy che…
_ Kiến Hào! Nói cho mình biết! Có phải…cậu đã gặp Dung Âm rồi không?
****