Mạc Thiệu Khiêm giữ chặt lấy hai cánh tay nhỏ nhắn, gầy gầy của Dung Âm. Đường nét nam tính, tinh tế và sang trọng vùi sâu trên hõm cổ cô, đôi môi khắc nghiệt điên cuồng li*m m*t lấy làn da mềm mại, cắn nhẹn lên xương đòn mỏng manh gợi cảm của cô…
_ Hức….
Dung Âm cắn môi, bối rối đẩy mạnh khuôn ngực, bờ vai của người đàn ông cao lớn mạnh mẽ tương phản với bờ vai nhỏ nhắn yếu đuối của cô. Thanh âm run rẩy thốt ra khỏi đôi môi run bắn lên của cô…
_ Mạc….Mạc Thiệu Khiêm…!
_ Chết tiệt!
Tiếng gầm của Mạc Thiệu Khiêm dội vào trong cô chấn động, và bàn tay anh đột ngột nắm thành quyền, đấm mạnh lên thành ghế da ngay cạnh cô.
Dung Âm sợ đến mức đóng băng. Mặt ghế bên cạnh lõm sâu thành một hố sâu hoắm, ngón tay nắm chặt lấy vải áo vest của anh cũng run rẩy…
Nhịp tim đập tới hỗn loạn. Dung Âm tê cứng nhìn người đàn ông đang gục đầu trên hõm vai mình, từng hơi thở nam tính nóng rẫy của anh phả lên làn da cô nhột nhạt…
Mi mắt hạ xuống, Dung Âm không dám thở mạnh, đến thanh âm vang lên cũng không dám dùng sức để nói…
_ Mạc Thiệu Khiêm….anh….say rồi!
Làn da của cô cảm nhận được một luồng hơi lành lạnh phả vào. Mạc Thiệu Khiêm cười nhạt, thanh âm trầm thấp vang lên, giống như một lời mỉa mai châm biếm…
_ Cô cảm thấy tôi rất giống kẻ say sao?
Dung Âm cũng không biết phải trả lời thế nào, đôi môi sưng đỏ mím chặt lại…
Bàn tay đặt trên mặt ghế lướt xuống, những ngón tay thon dài chạm lên cần cổ thanh mảnh như loài thiên nga của cô, từ từ siết lại.
Đôi môi của cô mở ra vội vàng, bối rối và sợ hãi…
Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Thiệu Khiêm chiếu lên gương mặt trắng bệch của Dung Âm. Lòng mắt tối sầm và u sầu khiến cho Dung Âm không dám nhìn thẳng vào đó….
Bàn tay của anh từ từ siết lại, hơi thở của cô cũng từ từ bị anh chặn đứng….
Dung Âm sợ tới mức không dám cả chớp mắt, chỉ sợ một cử động cho dù là nhỏ nhất của cô vô tình lọt vào đôi mắt đáng sợ kia, không biết chừng anh sẽ động tay bóp chết cô ngay tại đây!
Nơi đây là nơi mà người con gái anh yêu thương nhất đã qua đời, từng hàng cây, từng ngọn cỏ, từng viên gạch, từng miếng ngói đều mang lại cho anh nỗi đau sâu thẳm….Tâm trạng u tối của Mạc Thiệu Khiêm lúc này, Dung Âm hoàn toàn có thể hiểu được!
Vậy nên cô lại càng không thể chọc giận anh!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng u buồn ấy, nét cười tàn tạ hiện trên khóe môi mỏng…
_ Nói tôi say…chi bằng nói tôi điên rồi!
Dung Âm nín lặng trước lời của Mạc Thiệu Khiêm, nín lặng trước ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm…
_ Có đúng không?
Bàn tay hắn buông cần cổ của cô ra, những ngón tay hắn chạm lên đường cằm của cô, nhấc nhẹ lên…
Đôi mắt sâu thẳm xoáy vào trong lòng mắt trong vắt của Dung Âm. Đôi môi cô mím lại, mi tâm rung lên, không thể nào tránh được ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm…
Thời gian như ngưng đọng…
Nhịp tim của cô…cũng ngưng đọng…
Giây phút ấy, chỉ có cô nhìn vào mắt hắn, và hắn nhìn vào mắt cô….chẳng có nổi một lời nào được thốt lên…
Trong lòng mắt đen thẫm của Mạc Thiệu Khiêm, có đau đớn, có day dứt…giống như ánh mắt của một người lạc đường, không thể tìm ra phương hướng…
Như nhận ra nét ngỡ ngàng trong lòng mắt của cô…Mạc Thiệu Khiêm đột ngột buông cô ra, quay người ngồi lại ghế lái, với gương mặt xa cách lặng băng…
Những đầu ngón tay của Dung Âm run rẩy sửa lại lớp trang phục xộc xệch. Đôi mắt nhìn xuống, cố gắng trấn tĩnh bản thân, cố gắng không chảy nước mắt.
Chiếc xe lóng lánh như dát bạc của Mạc Thiệu Khiêm nổ máy, ánh đèn sáng bừng cả một khoảng rộng…
Chiếc xe lao đi, rẽ qua màn đêm, như một mũi tên bạc….
*****
_ Mạc….Thiệu Khiêm!
Dung Âm hoảng hốt hét tên anh, nhưng người đàn ông ấy chẳng thèm để ý khi anh đã ấn chặt cô vào cửa lớn, ngay khi bước chân vào căn biệt thự sang trọng của mình, và phủ lên thân thể cô, lên bờ môi căng mọng của cô hàng trăm nụ hôn.
_ Đừng….không được!
Dung Âm giãy ra phản đối, nhưng sức lực của cô so với anh chỉ giống như một con kiến cắn. Mạc Thiệu Khiêm hôn chán, liền cúi người xuống, bế bổng cô lên.
_ Không….!
Dung Âm đẩy mạnh lồng ngực của anh ra, chới với nằm trong vòng tay của anh, liều mạng quẫy đạp. Còn Mạc Thiệu Khiêm thì đã sớm chẳng để ý tới phản kháng của cô, thẳng lưng bế bổng cô bước lên cầu thang, hướng về phía giường ngủ…
****
Trong thư phòng ngập tràn sách quý, mùi trầm hương bung tỏa thơm ngào ngạt, cả căn phòng toát ra sự sang trọng quyền quý. Cả những đồ vật cũng được được bọc vàng sáng loáng, cách bày trí giống hệt thư phòng của những vị vua chúa ngày xưa…
_ Ông vẫn chưa đi ngủ sao?
Mộ phu nhân đẩy cửa bước vào, nụ cười dịu dàng hiện trên môi, bàn tay bưng theo một ly hồng trà còn đang tỏa hương thơm ngát.
Mộ Tuấn Phúc thở dài, bàn tay day day ấn đường, lắc đầu mệt mỏi.
Đặt ly trà trước mặt chồng, Mộ phu nhân bước ra phía sau, bàn tay xoa thái dương của Mộ Tuấn Phúc.
Tiếng thở dài thỏa mãn, Mộ Tuấn Phúc nhấc ly trà trên bàn lên, thổi nhè nhẹ rồi nhấp môi.
_ Đúng là trà bà pha vẫn ngon nhất. Không hổ danh là cựu chuyên gia dinh dưỡng!
Mộ phu nhân cười nhẹ, bàn tay vỗ vỗ lấy vai chồng, vui vẻ nói.
_ Nếu như không phải ngày trước tôi là chuyên gia dinh dưỡng, thì cũng chẳng có dịp được vào Mộ gia làm việc, cũng chẳng có dịp được gặp ông rồi nên duyên vợ chồng thế này!
_ Nếu đã là nhân duyên thì cho dù bà làm gì, ở đâu tôi cũng tới tìm bằng được!
Mộ Tuấn Phúc cười cười, vỗ vỗ lên bàn tay của vợ, gương mặt vừa giãn ra một chút lại nặng trĩu tâm tư….
_ Ông không vui vì hôm nay cậu Mạc về sớm sao?
_ Mạc Thiệu Khiêm vừa nghe điện thoại, chưa kịp nói lời nào đã vội bỏ về…Theo như tôi thấy, thì là điện thoại của Dung Âm.
Một tia tính toán sắc lạnh hiện trên mắt của Mộ phu nhân, nhưng Mộ Tuấn Phúc lại không thấy. Ánh mắt bà ta nheo lại, nhưng thanh âm thì vẫn ngọt ngào như thế….
_ Ông đừng nghĩ nhiều như thế….có thể là cậu ấy chỉ bận việc gì thôi thì sao?
_ Không! Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy! Tôi đang sợ….có lẽ Mạc Thiệu Khiêm….dường như đã thích con nhỏ đó rồi!
Ánh mắt của Mộ phu nhân đột ngột trở nên ác độc, nhưng rất nhanh, bà ta liền cười giả lả, đánh vào vai chồng mình.
_ Ông này già rồi lẩm cẩm! Toàn lo nghĩ những chuyện không đâu! Mạc Thiệu Khiêm có thể thích tất cả các cô gái trên đời này, nhưng duy có con nhỏ đó là không thể! Còn chưa nói đến cậu ấy nặng tình với Lan Anh như thế, ông toàn lo bò trắng răng!
_ Cũng mong là như thế…nhưng mà tôi thấy cứ khác khác thế nào….
Mộ Tuấn Phúc phân vân nói, lại bị Mộ phu nhân gạt đi.
_ Thôi nào….ông mệt quá nên tự kỉ ám thị rồi nghĩ linh tinh thôi! Thôi nào nghe tôi, đi ngủ đi! Nghỉ sớm đầu óc giãn ra sẽ thoải mái hơn đấy….!
Mộ Tuấn Phúc thở dài, rồi nhấc ly trà lên môi uống hết một nửa, đưa ly trà cho vợ mình rồi bước ra ngoài cửa….
Mộ phu nhân nở nụ cười dịu dàng cho tới lúc Mộ Tuấn Phúc ra khỏi phòng, gương mặt lập tức trở nên độc ác…
_ Thích Dung Âm ư? Nằm mơ giữa ban ngày….Để rồi xem!
******
Cám ơn những lượt Like, Vote của các bạn nhiều lắm lắm
Yêu thương ~ Thư Kỳ