• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe sang trọng lái vào lối đi riêng, lượn theo đường vòng để lên chỗ xe tưởng như dài tới bất tận. Dung Âm nắm chặt lấy dây bảo hiểm, những ngón tay bấu chặt lấy tay vịn tới mức trắng bệch để giữ cho bản thân mình không bị quán tính quanh co chông chênh. Đường hầm cứ hun hút mãi, cảm giác như càng đi càng xa, càng không thấy được đích đến ở đâu…những ánh đèn dải đều hai bên đường hầm tạo ra luồng ánh sáng loang loáng, in lên cửa kính đen chớp tắt lập lòe.



_ Sắp tới rồi! Cô Mộ chịu khó một chút nữa!



Gia Kính lịch sự nói với Dung Âm. Nụ cười vui vẻ hiện trên đôi mắt, khiến cho Dung Âm cũng bất giác mỉm cười đáp lại.



Thời gian thấm thoắt trôi qua, quay đi quay lại, cuối cùng cũng tới ngày Họp báo Ly hôn.



Dù chưa chính thức tự do, nhưng từ sáng nay Dung Âm đã không còn phải chịu sự quản thúc của Mặc Thiệu Khiêm nữa. Thay vì cho vệ sĩ riêng áp tải cô tới họp báo, Mặc Thiệu Khiêm lại để luật sư Gia trực tiếp tới đón cô….Dung Âm dễ chịu thở ra, tận hưởng cảm giác tự do dần dần ùa tới.



Một năm, nói dài thì chính là dài, nói ngắn thì cũng chính là ngắn…Ngày trước Dung Âm từng không ít lần tưởng tượng tới thời khắc này, ngay cả trong những cơn mơ, nhưng lại chẳng có giấc mơ nào giống như thế này cả!



Dung Âm không ngờ ngày chấm dứt hợp đồng giữa cô và Mạc Thiệu Khiêm lại xảy ra như thế này. Cô từng nghĩ rằng hôm nay sẽ là cả một ngày dài đằng đẵng, không thiếu những lời mạt sát nhục mạ của cả hắn, và của cả gia đình chú Mộ, thậm chí cô cũng từng sợ rằng, Mạc Thiệu Khiêm khó có thể dễ dàng buông tay cô như thế này….Nào ngờ?



Ngày hôm nay tới thật nhẹ nhàng, thậm chí nhân vật chính trong mối quan hệ đáng xấu hổ này cũng chẳng thèm ra mặt. Nhưng thế lại càng hay, dù sao cũng đỡ cho nhau một lời trách cứ dằn hắt, mang tiếng là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng tình cảm cũng chẳng khác gì người dưng nước lã, cũng không cần thiết phải nói lời từ biệt!



Có câu nói thế này, nếu như hai người yêu nhau sâu nặng ở cạnh nhau, sự im lặng chính là tình cảm sâu sắc chất chứa không nói được thành lời. Nhưng nếu như hai người đã cạn tình cạn nghĩa, một lời nói ra cũng có thể làm đối phương tổn thương, chi bằng cứ im lặng lại là cách tốt nhất!



Mà Mạc Thiệu Khiêm với cô, cũng chưa từng có nghĩa, cũng chưa bao giờ có tình, để mà phải suy phải xét!



Chỉ có điều Dung Âm không ngờ ngày kết thúc mọi chuyện lại có thể đơn giản tới mức thế này…Thật ra đối mặt với một cuộc họp báo cũng khiến cho tâm trạng của cô căng thẳng, nhưng dù sao cũng chỉ là gặp mấy người chẳng quen chẳng biết, thông báo cô với Mạc Thiệu Khiêm đã ly hôn, có khi sau buổi họp báo này chẳng ai còn nhớ mặt ai nữa….



Còn hơn phải đối diện trực tiếp với Mạc Thiệu Khiêm, nhìn vào gương mặt lạnh lùng ấy, hứng chịu ánh nhìn khắc nghiệt ấy…Thì cuộc họp báo này cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi!



Vậy là cuối cùng, một năm tựa như địa ngục ấy….cũng đơn giản như vậy là kết thúc, tựa như nước chảy mây trôi….



_ Đến nơi rồi!



Giọng nói của Gia Kính vang lên, khiến cho Dung Âm có chút giật mình. Cô mải suy nghĩ nên không để ý tới chiếc xe đã tới nơi.



_ Xuống xe thôi cô Mộ!



Gia Kính lịch sự nói với cô và xuống xe trước, ánh mắt của Dung Âm rất an tĩnh cùng nụ cười nở dịu dàng trên môi…Bất giác cô thờ thẫn nghĩ tới Mạc Thiệu Khiêm…



Không biết bây giờ hắn đang làm gì? Liệu có giây phút nào hắn nghĩ tới, hắn sắp cùng cô ly hôn rồi hay không?



Hay rằng con người lạnh lùng tàn nhẫn như hắn, cũng chẳng mảy may thèm để tâm?



Dung Âm len lén thở ra một hơi dài, nhẹ nhàng cởi dây bảo hiểm ra, bước xuống….



Hi vọng từ sau này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp nhau nữa…!



****



Buổi họp báo lớn hơn Dung Âm nghĩ, cánh phóng viên báo đài ngồi kín trong phòng, ngót nghét phải gần 50 người, khiến cho Dung Âm không khỏi hốt hoảng hồi hộp, thế này thì có khác gì nghệ sĩ lớn mở họp báo đâu cơ chứ?



Dung Âm không biết, cho dù cả cô, cả Mạc Thiệu Khiêm chẳng ai ở trong giới giải trí, nhưng tầm ảnh hưởng của Mạc Thiệu so với ngôi sao hạng A chỉ có hơn không bao giờ có kém! Cánh nhà báo mà nhận được thông tin người vợ bí ẩn của ngài Mạc – người đàn ông được khao khát nhất Thượng Hải mở họp báo thông cáo ly hôn sau một năm chung sống thì chỉ hận không bay tới mà lấy tin được ấy chứ! Thậm chí những người được ngồi ở đây hôm nay đều phải có giấy mời mới được vào lấy tin, không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra đâu!



Với cả….làm gì có thông tin nào gây hào hứng, gây tò mò bằng thông tin những cặp đôi đình đám được ngưỡng vọng đột ngột thông báo ly hôn. Người ta quan tâm thì ít, mà người ta hả hê thì nhiều. Ồ thì ra người giàu có thượng lưu cũng chẳng hạnh phúc như chúng ta…Phàm là bản chân tham sân si của con người, rất thích nhìn vào nỗi đau khổ của người khác, nhất là những người tài giỏi hơn, giàu có hơn họ để mà giả vờ an ủi, để mà giả vờ bênh vực, chứ thực ra trong bụng hả hê đáng đời lắm….!



Bây giờ đột nhiên Mạc Thiệu Khiêm lại ly hôn, những người phụ nữ ngày trước tan nát trái tim khi anh kết hôn giờ khác gì được sống lại…Cuối cùng thì anh ấy cũng từ bỏ người phụ nữ mà bọn họ cảm thấy chẳng có gì xứng đáng ấy…Âu cũng là hiện thực thôi….Giờ làm gì còn có cổ tích, làm gì còn có Lọ Lem và Hoàng tử nữa chứ?



Dung Âm cúi mặt xuống, để tránh phải nhìn vào những ánh mắt soi mói ấy, hai vai nặng trịch như thể có đá tảng đè nặng lên…Cảm giác áp lực này thật sự cô không quen!



Gia Kính ở bên cạnh lại vô cùng chuyên nghiệp, dường như anh cũng đã quen thuộc với việc này, thanh âm từ tốn vang lên, hướng về phía toàn bộ những người đối diện trong khán phòng, từng câu từng chữ rành mạch vang lên:



_ Thưa các vị! Thưa các quý báo đài! Chắc chắn các bạn đã biết lý do tại sao có cuộc họp báo ngày hôm nay! Tôi là Luật sư Gia Kính đến từ Công ty Luật Nhiếp Gia. Tôi được ngài Mạc ủy quyền cùng bà Mạc, sau ngày hôm nay sẽ là cô Mộ thông báo đến quý báo chí rằng từ hôm nay, cô Mộ và ngài Mạc sẽ chính thức ly hôn!



Tiếng xì xào cùng tiếng máy ảnh vang lên náo động, những ánh chớp tắt liên tục khiến Dung Âm chói mắt.



Thật là chẳng khác gì những con thú đáng thương ở sau song sắt, tùy ý để người ta dòm ngó bình phẩm!



Tiếng của Giai Kính vang lên, dõng dạc tuyên bố:



_ Thay mặt cho thân chủ tôi, ngài Mạc và được sự đồng ý của cô Mộ! Tôi xin tuyên bố lý do ly hôn của hai người. Mặc dù ngài Mạc và cô Mộ trong cuộc sống hôn nhân rất êm đềm, không xảy ra mâu thuẫn, cũng như không hề có chuyện ngoại tình bên ngoài, nhưng kết cục phải đến ngày hôm nay, chính là bởi vì phía cô Mộ đơn phương ly hôn!



Tiếng xì xào lại vang lên, đôi mắt của Dung Âm có chút mù mịt, bên tai cô, Gia Kính tiếp tục nói.



_ Thưa quý vị! Trong tay tôi hiện giờ là giấy xét nghiệm sức khỏe của cô Mộ! Lý do cô Mộ đơn phương chia tay ngài Mạc, chính là vì bản thân cô Mộ khó có thể sinh con! Theo báo cáo của bác sĩ đang trong tay tôi, khả năng thụ thai của cô Mộ chỉ vào khoảng trên dưới 10%!1



CÁI GÌ!



Thanh âm nổ đùng trong đầu Dung Âm, thậm chí còn át cả tiếng ồn ào náo động như muốn làm vỡ tung căn phòng.



Đôi mắt của cô chừng chừng kinh hoàng nhìn về phía Gia Kính, không tin vào tai mình!



Anh ta…đang nói cái gì vậy?



****



_ Ôi chúa ơi! Ôi Mạc đại nhân! Cái mà cậu nói…là đây đấy hả?



Trong căn phòng hạng sang, Kiến Hào ôm chiếc Ipad đang tường thuật trực tiếp buổi họp báo của Dung Âm, hét lên kinh hoàng…ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang đứng sừng sững nhìn ra ngoài cửa sổ, hoảng hốt lên tiếng:



_ Thật đấy à?



_ Phải!



Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, ánh mắt của hắn lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn Kiến Hào, nhẹ giọng nói.



_ Mình đã nói, sẽ không bao giờ để cho cô ta có thể kết thúc cuộc hôn nhân một cách yên ổn! Mình muốn cho dù cô ta có rời khỏi mình, cũng đừng hòng mong có được hạnh phúc! Đó là cái giá mà cô ta phải trả cho tội lỗi của mình!



_ Làm thế này là tàn nhẫn đấy Mạc Thiệu Khiêm! Cậu đưa ra cái lý do này thì làm sao cô ấy còn có thể cưới chồng được nữa? Làm gì còn người đàn ông nào dám tới với cô ấy nữa?



Kiến Hào lắc đầu, thanh âm có chút không nỡ vang lên, nhưng chẳng thể làm lung lay lòng dạ sắt đá của tên đáng sợ trước mặt…



_ Đó chính là những gì mình muốn!



Mạc Thiệu Khiêm lạnh giọng nói, gương mặt cao ngạo của hắn ngẩng lên, như thể vô cùng thỏa mãn, vô cùng hài lòng…



Còn Kiến Hào thì lắc đầu bên cạnh, nhẹ giọng nói một câu…



_ Cậu có chắc là chỉ vì trả thù cho Lan Anh hay không?



Bóng lưng của Mạc Thiệu Khiêm vững vàng như một ngọn núi, Kiến Hào không thể nhìn thấy suy tính trong lòng mắt sâu thẳm ấy, chỉ thấy một khoảng khắc sau…Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng lên tiếng.



_ Mình chắc!1



****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK