Nhưng câu trả lời của cô lại khiến anh bàng hoàng tới tĩnh lặng…
Em không phải không tin tưởng anh…!
Em không tin tưởng sự dịu dàng của anh!
Bằng một giọng nói trong vắt, nét cười nhu mì và đôi mắt luôn nhìn xuống đầy khiêm nhường…trong khoảng khắc êm đềm lặng lẽ như ánh sáng nhuốm màu hoàng hôn, Dung Âm cuối cùng cũng chịu bộc lộ cho anh nhìn thấu…rút cuộc những tháng năm qua, cô đã phải chịu đựng tổn thương từ anh tới thế nào?
Lần đầu tiên trong đời, Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy vừa đau đớn, vừa tức giận, vừa ân hận, lại vừa sợ hãi cùng một lúc…
Cảm giác cuồng dâng như bão tố, nhưng lại không thể thốt lên thành lời…Cứ thế và cứ thế, anh chết lặng nhìn Dung Âm ẩn nhẫn trầm ngâm…Giấu sau dáng vẻ tĩnh lặng mềm mại ấy…là cả một sự cam chịu mạnh mẽ tới khốc liệt…
Suốt những năm tháng qua...anh đã vô tình làm tổn thương cô tới mức cô đã quen thuộc với những tàn nhẫn của anh…để rồi không thể tin vào sự dịu dàng của anh nữa!
Có những sự tổn thương chẳng thể thốt lên thành lời, nhưng lại ngấm ngầm phá hủy từ sâu thẳm bên trong, khiến lòng tin vỡ vụn như đá, khiến cảm xúc trở nên chai lì, khiến rung cảm hóa thành sỏi đá…
Trên thế giới này, điều gì tổn thương nhất? Không phải là tình yêu không được đáp lại, mà là khi người ta yêu sâu đậm nhất, lại không hề tin vào tình yêu ấy…!
Dung Âm nuốt khẽ vào trong, đôi mắt cô vẫn hướng xuống, hàng mi dài mềm mại rung động như cánh bướm…
Thanh âm của cô vang lên, rất dịu dàng, nhưng đối với Mạc Thiệu Khiêm lại giống như có một cơn gió đông quạnh hiu thổi sâu vào lòng.
_ Vừa nãy em xuống dưới đóng viện phí…người ta nói anh đã thanh toán rồi!
Không hề có một lời đáp lại, Dung Âm cũng chẳng cảm thấy lạ lẫm…Bàn tay cô đã nắm nhẹ một tấm thẻ ATM, dịu giọng nói.
_ Trong này là số tiền mấy tháng nay em tích góp được…Không nhiều, nhưng cũng đủ để trả tiền viện phí…và trả bớt nợ cho chú Mộ! Em và cha không hiểu biết về luật pháp, mong anh giúp đỡ!
Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm đau đớn tới mức tuyệt vọng khi nhìn ngón tay nhỏ nhắn của cô đặt chiếc thẻ ngân hàng lên ghế trống bên cạnh…
_ Tại sao….em lại làm như thế?
Thanh âm của anh vang lên, là sự thương sầu đến ám ảnh…Dung Âm nuốt khẽ vào trong…cũng không dám chắc nếu nhìn vào mắt anh lúc này, tim cô liệu có không đau hay không?
_ Tuy rằng giữa cha con em và chú Mộ có chút hiềm khích, quan hệ cũng xa lạ…Nhưng chú Mộ vẫn là chú ruột của em, vẫn là em trai duy nhất của cha em! Gia đình thì không thể bỏ được nhau! Em nhất định sẽ giúp đỡ chú hết khả năng của mình…nhưng mà…
_ Tôi không hỏi điều đó!
Mạc Thiệu Khiêm ngắt lời cô, thanh âm nếu như không phải là giận dữ, thì chính là đau đớn tới quặn thắt tim gan…
_ Tôi hỏi em…tại sao lại đưa tiền cho tôi?
_ Thì chú Mộ là người nhà của em…Là người nhà nên em nghĩ mình nên có trách nhiệm…
_ Chú Mộ cũng giống như gia đình của tôi! Bản thân của tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc cho chú ấy!
Dung Âm im lặng trước giọng gằn của Mạc Thiệu Khiêm, dáng vẻ bình thản kín bưng ấy thật sự khiến cho Mạc Thiệu Khiêm muốn xé rách ra để xem rút cuộc cô đang nghĩ gì trong đầu.
_ Trả lời thật cho tôi biết đi…rút cuộc em đang nghĩ gì?
Bàn tay của Mạc Thiệu Khiêm siết chặt lại, tất cả sức lực dồn nén để kìm lại giọng nói của mình, để kiềm chế cơn giận dữ đang trào dâng, để không lớn tiếng với cô…
Dung Âm nén một tiếng thở dài, đôi môi mềm mại he hé mở ra…nhưng lại chẳng hề có một tiếng nào được thốt ra…
_ Âm nhi…rút cuộc là tại sao em làm như vậy?
_ Em không muốn mang ơn anh…thêm bất kì lần nào nữa!
Tĩnh lặng….
Mạc Thiệu Khiêm cảm giác như thời gian cũng đứng ngây lại, không gian cũng như thể rưng rưng sắp khóc, hoặc đơn giản như tiếng âm ỉ này…chỉ là tiếng trái tim của anh đang vỡ tan ra từng mảnh…
Nếu như bây giờ trong tay anh có một mũi dao…chắc chắn anh sẽ cứa nó vào lòng bàn tay mình….Chỉ cần nhìn thấy máu chảy ra, có lẽ anh sẽ tỉnh táo hơn, có lẽ anh sẽ không tự dối lừa, hoặc tự ước vọng đây chỉ là một cơn ác mộng…
Đau đớn…có thể sẽ khiến anh tỉnh lại…hoặc khiến anh ngất đi!
Nét mặt thờ ơ tới tuyệt tình của Dung Âm như một vết đâm trí mạng vào tim anh…Mạc Thiệu Khiêm bàng hoàng nhận ra….dường như Dung Âm đã trưởng thành hơn rất nhiều…Dường như cô đã lí trí hơn, hoặc như cô đã tàn nhẫn hơn…
Hoặc có lẽ…cô chưa từng tha thứ cho anh!
Hoặc có lẽ…cô chưa từng hết hận anh!
Trong khoảng khắc, Mạc Thiệu Khiêm chợt ngỡ ngàng nhận ra một điều mình đã lầm tưởng từ trước tới nay…
Dung Âm…chưa từng có tình cảm dành cho anh!
Chưa từng…!
Chưa từng!
Chỉ có một mình anh si tâm vọng tưởng, rằng có lẽ khi biết được sự thật đằng sau tất cả, có lẽ cô sẽ có mảy may cảm động. Có lẽ chỉ mình anh hiểu lầm cái ôm an ủi cô dành cho anh đêm đó, chỉ có mình anh lầm tưởng rằng cô cũng có một chút tình cảm dành cho anh…!
Chỉ có mình anh hi vọng rằng…rồi tình cảm đó…dù chỉ là nhỏ bé, dù chỉ là lắng đọng…sẽ ươm mầm thành tình yêu…!
Chỉ mình anh…si tâm vọng tưởng!
Nhưng sự thật tàn nhẫn tới như vậy…hóa ra cô sợ rằng mình sẽ mắc nợ anh một lần nữa….nên thà rằng phân minh dứt khoát…chứ nhất định không muốn hàm ơn anh thêm một lần, dù chỉ một lần…!1
_ Chú Mộ từng muốn truy cùng giết tận em, là người tuyệt tình tàn nhẫn với cha con em…Vậy mà em vẫn muốn hi sinh số tiền em vất vả kiếm được cho ông ấy ư?
Mạc Thiệu Khiêm thẫn thở hỏi Dung Âm, anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi điều đó nữa…
Có lẽ…anh đã phát điên rồi chăng?
Lúc này, Dung Âm từ tốn quay lại nhìn anh, lòng mắt an tĩnh như ánh sáng của một vầng trăng trên nền trời sâu thẳm…
_ Chú Mộ là chú Mộ, em là em! Đối xử với em thế nào là quyết định của chú ấy, còn đáp trả thế nào, là quyết định của em…Và lại….dù sao thì, em cũng còn mắc nợ chú ấy, là cả một cuộc đời, là cả một mạng người!
Tiếng thở dài của Dung Âm dội vào lòng anh như tiếng của một cây vĩ cầm day dứt….Dung Âm khẽ mỉm cười, lặng lẽ, bi lụy…
_ Chữ “nợ” này…em phải trả hết…cho dù dành cả đời…em cũng phải trả hết!
Ánh nhìn của cô hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm, nụ cười dịu dàng hiện lên, nhẹ nhàng…tựa như gió thoảng, tựa như mây bay…
Nhưng tại sao lại đau đớn như vậy…
_ Thiệu Khiêm….em biết tình cảm của anh dành cho em…Nhưng thứ lỗi cho em…tình cảm này….em không thể nhận, cũng không thể đáp trả!
_ Em không thể yêu anh….người đàn ông mà Lan Anh đã từng yêu…!1
_ Âm nhi!
Đầu gối của Mạc Thiệu Khiêm khụy mạnh xuống dưới đất, lòng bàn tay run rẩy của anh nắm chặt lấy đôi bàn tay cô, ánh mắt đau đớn tới xé toạc tim gan, nhìn vào đôi mắt đang né tránh của Dung Âm, nghẹn ngào như van như cầu, như thương như đau, như oán như hận… .
_ Anh yêu em! Anh yêu em! Anh xin em…đừng như vậy! Đừng như vậy! Là anh sai rồi! Là anh sai với em!1
_ Không!
Bàn tay của Dung Âm nhẹ nhàng áp lên gương mặt đã ướt nước mắt của Mạc Thiệu Khiêm…nước mắt của anh thấm vào trái tim cô…đau tới nghẹn thở….
Nhưng tại sao Dung Âm lại mỉm cười…
Là cô đang cười số phận trớ trêu…
Hay cười bản thân mình hèn nhát….
Cười rằng cô yêu anh…mà lại không thể nói với anh…không thể đáp lại anh…?
_ Là em đã sai! Với cả anh, cả em, cả Lan Anh….!1
_ Đó chỉ là tai nạn thôi….
_ Đó là mạng người!
Dung Âm lắc đầu, nhẹ nhàng nhưng cương quyết…Bàn tay cô khẽ lau đi những giọt nước mắt đã ứa ra trên khóe mắt anh….Cô rất sợ nước mắt của Mạc Thiệu Khiêm….nước mắt bất lực của người đàn ông tưởng chừng như mạnh mẽ nhất thế gian này….
_ Em không thể yêu người đàn ông của người em đã vô tình hại chết từng yêu…! Em không thể nhìn anh mà không nghĩ tới Lan Anh! Em không thể nhìn anh…mà không thấy dằn vặt, không thấy ân hận!
_ Âm nhi…!
Mạc Thiệu Khiêm chết lặng nhìn Dung Âm, bàn tay anh ôm trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dung Âm, như thể sợ rằng nếu buông tay, cô sẽ cứ thể như ánh trăng chìm vào màn đêm sâu thẳm, vĩnh viễn không thể nhìn thấy…
_ Đừng khóc!
Dung Âm dịu dàng lau đi giọt nước mắt của anh, khẽ khàng thì thầm…
_ Cả em và Lan Anh…đều sẽ đau lòng!
_ Âm nhi!
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt lấy vải áo của Dung Âm, vùi sâu mặt vào vòng tay của cô, điên cuồng khóc trong vô vọng, khóc trong sợ hãi, khóc trong nỗi bi thương của số phận nghiệt ngã trêu đùa…
Đôi mắt của Dung Âm khẽ nhắm chặt lại….Giá như có một chữ nếu…Nếu ngày xưa cô dũng cảm hơn….hoặc nếu bây giờ cô có thể mặc kệ mà đạp lên tất cả mọi thứ….
Giá như cô có thể bất chấp mặc kệ tất cả…mà yêu anh…
Giá như….cô có thể nói rằng…Cô yêu anh….mà không bị ám ảnh, không bị dằn vặt, không bị ân hận….1
Giá như…thời gian có thể quay trở lại…
Giá như cô đã kiểm tra ống thuốc ấy…trong ngày định mệnh ấy…
Giá như….1
Đôi mắt đầy vết chân chim của Mộ Tuấn Văn nhắm lại...vờ như không biết, vờ như không khóc, vờ như chưa tỉnh…
Ông thương con gái mình…
Và ông thương cả người đang quỳ trong vòng tay Dung Âm…
Tại sao…lại oan nghiệt tới mức này…?
Tại sao…?
Trong khoảng khắc Dung Âm, Mạc Thiệu Khiêm và Mộ Tuấn Văn đều đang tự lừa người, tự lừa mình ấy….Cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra…
Bác sĩ xuất hiện, bàng hoàng nhìn ba người ba tâm trạng…
Hiểu lầm những giọt nước mắt…bác sĩ vừa ngỡ ngàng, vừa dè dặt, vừa nhẹ nhõm lên tiếng…
_ Gia đình đừng lo lắng nữa! Cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp…Bệnh nhân hiện giờ đã qua cơn nguy kịch rồi…
*******
Hi vọng các tình yêu dành phiếu VOTE và LIKE cho Kỳ Kỳ nha