• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn nóng vội bột phát làm Mạc Thiệu Khiêm không giữ được bình tĩnh nữa, thanh âm vội vã không ngừng được vang lên, khiến cho anh vừa thốt ra thành câu lập tức đã hối hận.



Tiếng cười ngạo mạn của Kiến Hào vang lên bên tai, Mạc Thiệu Khiêm hít căng lồng ngực rồi thở ra một hơi dài, đè nén luồng máu nóng đang dâng lên trong người. Thanh âm giọng nói hòa cùng sự thích thú không che dấu của Kiến Hào khiến cho Mạc Thiệu Khiêm khẽ cau mày lại.



_ Mạc tổng! Không ngờ cũng có một ngày cậu trở nên vội vã vì một cô gái như vậy!



Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm hướng xuống cảnh đêm thành phố, cố giữ yên cho cơn cuồng dâng trong lòng dịu lại…



Đôi mắt anh hướng xuống cảnh đêm thành phố, bàn tay còn lại của anh vô thức nhét vào túi quần và lôi ra chiếc đồng hồ…



Ánh mắt chất chứa những suy nghĩ kín bưng khi thanh âm trầm thấp vang lên:



_ Cậu gặp cô ấy ở đâu?



_ Thế là cô ấy mang đồng hồ của mình tới chỗ cậu rồi đúng không?



_ Lễ tân vừa đưa cho mình!



_ Chà! Phải công nhận là vợ cũ của cậu cũng nhạy bén đấy, hơn nữa tư cách cũng không xoàng đâu! Nếu như là người tham lam, cô ấy đã không trả lại chiếc đồng hồ cho mình! Mình không tới tìm, không ngờ cô ấy còn trực tiếp mang hẳn tới “sào huyệt” của cậu để trả lại! Nói thật là mình cũng có chút bất ngờ đấy!



_ Cậu gặp cô ấy ở đâu? Có thể nói cho mình biết được không?



Bỏ mặc lời nói châm chọc của Kiến Hào, Mạc Thiệu Khiêm dường như chỉ quan tâm tới một mục đích duy nhất, đó là tìm được Dung Âm!



_ Đương nhiên là mình sẽ nói cho cậu biết! Mục đích mình cố tình để lại chiếc đồng hồ đó ở chỗ cô ấy chính là muốn xem phản ứng của cậu thế nào mà thôi…Đúng là không ngoài dự đoán của mình! Mà này...



_ Mình không hiểu tại sao từ đầu cậu đã không muốn buông cô ấy, tại sao còn chấp nhận ly hôn với cô ấy?



Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm trở nên xao động, trong một khoảng khắc, dường như có một điều gì đó xuyên qua bức tường thành lãnh đạm tưởng như không thể phá vỡ của hắn.



Sự im lặng bao trùm, Kiến Hào chờ mãi cũng khống thấy người bên cạnh lên tiếng, cũng ngầm đoán ra có vẻ câu hỏi của hắn đã chạm tới phần bí mật nào đó của Mạc Thiệu Khiêm.



_ Được rồi...mình không hỏi nữa! Cậu biết đường cao tốc dẫn tới Khu công nghiệp số 5 mới mở không? Hôm đó mình qua đoạn đường đó, cô ấy không để ý bước xuống đường....May mà mình phanh kịp. Sau đó chân cô ấy bị đau, mình giúp cô ấy chở thùng hàng về....Lúc đầu mình cũng không nhận ra cô ấy, cô ấy khác đi so với ngày mới kết hôn với cậu....Mãi khi đến gần nhà cô ấy mình mới nhớ ra!



“Hóa ra là như vậy!”



Mạc Thiệu Khiêm nén tiếng thở dài, đột nhiên khóe miệng của anh dâng lên một nụ cười mỉa mai...



Ngay ngày hôm đó khi gặp cô, anh đã lập tức quay trở lại tìm, và tất cả những ngày sau đó nữa, anh đã cố tình đi qua rất nhiều lần đoạn đường đó...mà vẫn không thể tìm ra cô...



Vậy mà trớ trêu thay, Kiến Hào lại là người gặp được cô...Hóa ra chiếc xe suýt gây ra tai nạn cho cô mà cụ bà bán hàng cạnh đường đó nói...lại chính là của Kiến Hào.



_ Chỗ nhà cô ấy nằm đâu đó ở một ngã rẽ, cậu đi hết đoạn đường đó đến một ngã ba là tới. Cô ấy cẩn thận lắm, cố tình chờ mình đi rồi mới lên xe về nhà...Nhưng mà mình đã đỗ lại ở góc khuất rồi lén chạy ra nhìn, thấy cô ấy rẽ vào ngã thứ 2.... Đó Mạc tổng! Mình giúp cậu được tới đó thôi!



Kiến Hào tận tình chỉ dẫn....Mạc Thiệu Khiêm im lặng nghe không sót một lời.



_ Cám ơn cậu! Kiến Hào! Chiếc đồng hồ này ngày mai mình sẽ cho người mang tới trả cậu!



_ Này! Ngài Mạc! Mình thấy tính cách và tư chất của vợ cũ cậu rất tốt! Rút cuộc cô ấy đã làm gì để cậu hận cô ấy như vậy?



Mạc Thiệu Khiêm không trả lời, lập tức tắt máy...



Không gian lập tức đột nhiên trở nên yên tĩnh như vậy...



Hận?



Suốt những năm qua...anh đã hận cô?



Tâm trí của Mạc Thiệu Khiêm trở lại ngày hôm đó, ngày mà tất cả mọi chuyện bắt đầu...



Ngày trước, Dung Âm rất thân thiết với Lan Anh, vừa giống như bạn, cũng vừa giống như “bảo mẫu” chăm sóc cho Lan Anh. Dung Âm có trách nhiệm lo lắng cho Lan Anh mọi thứ, từ ăn uống, chuẩn bị quần áo, cho tới thuốc!



Lan Anh từ nhỏ thể chất không được khỏe, thường xuyên bị khó thở, cho dù đã chạy chữa rất nhiều thuốc nhưng bệnh không những không thuyên giảm, mà ngày một nặng hơn...



Nguyên nhân...cũng là vì ngày hôm đó!



Ngày trước lúc còn sống, mẹ của anh nói khi nào có thời gian sẽ mở một quán cà phê, nhưng chuyện chưa kịp thành thì...



Mạc Thiệu Khiêm muốn thay mẹ hoàn thành tâm nguyện, nên đã mua lại một quán cà phê, chính là chỗ lần trước ngày giỗ của Lan Anh, anh đã chở Dung Âm tới....quán cà phê có bể bơi đó...!



Ngày hôm đó ngoài anh ra, còn có cả chú Mộ, cả Lan Anh và Dung Âm theo cùng....



Chủ trước của quán cà phê đó muốn thiết kế nó trở thành một quán cà phê sân vườn, nhưng do làm ăn không tốt nên đã phá sản. Quán cà phê lâu ngày không được chỉnh trang sửa chữa...Hôm đó Mạc Thiệu Khiêm đi qua bể bơi khảo sát, một giỏ phong lan treo trên cao đột nhiên bị đứt dây buộc, rơi thẳng xuống anh...



Đầu bị đập một cái chấn động, anh choáng váng ngã xuống bể bơi bên cạnh, hoàn toàn chới với gần như mất ý thức...



Trong lúc mê man tưởng như sắp chết đuối dưới làn nước, Mạc Thiệu Khiêm lơ mơ cảm nhận được một vòng tay ôm chặt anh, cứu anh thoát khỏi bàn tay của tử thần...



Lúc tỉnh lại thì anh thấy mình đã nằm trong bệnh viện, hỏi ra mới biết hóa ra người cứu anh, chính là Lan Anh!



Lúc đó Lan Anh đang ở bên cạnh, nghe thấy tiếng Mạc Thiệu Khiêm ngã đã vội vàng chạy tới, không màng sức khỏe yếu ớt mà nhảy xuống làn nước lạnh buốt, cứu anh lên...



Cũng sau sự cố đóm sức khỏe của Lan Anh yếu càng yếu, bệnh khó thở trở thành hen suyễn nặng, ngày nào cũng phải dùng thuốc, nếu như không có thuốc cô sẽ ngạt thở tới chết...



Lan Anh vì cứu anh mà không quản mạng mình, vì cứu anh mà bệnh tình trở nặng hơn...



Tình cảm của Mạc Thiệu Khiêm dành cho Lan Anh...chính là vì ơn mà cảm mến...



Nhưng sau đó...



Sau đó khi anh không ở lại Đại Lục, Lan Anh thân là bạn gái, đã thay anh cải tạo lại tiệm cà phê....nhưng trớ trêu thế nào, khi công việc đang hoàn thành rất tốt chỉ chờ tới ngày khai trương...thì chuyện đau lòng đã xảy ra....



Ngày hôm đó khi Lan Anh đang ở tiệm cà phê, đột nhiên lên cơn hen nặng...



Mà lúc này người đáng lý phải có trách nhiệm kiểm tra thuốc cho Lan Anh là Dung Âm...lại mang đi một lọ thuốc rỗng!



Đáng lẽ cô phải kiểm tra thuốc từ nhà, nhưng cô đã quá vô tâm mà không kiểm tra, trong lúc Lan Anh lên cơn hen không biết làm thế nào vội vàng chạy ra ngoài cầu cứu....để lại Lan Anh một mình ở bể bơi...chới với, ngạt thở...



Cuối cùng cô ngã xuống dưới nước, vừa chết vì nước, vừa chết vì nghẹn khí quản!



Quá mức tức tưởi!



Quá mức oan nghiệt!



Hồ bơi đó không lấy được mạng Mạc Thiệu Khiêm nhờ Lan Anh cứu anh, nhưng lại lấy được mạng cô...khi anh chẳng ở đó!



Lan Anh chết....tất cả vì sự bất cẩn của Dung Âm! Nếu như lúc đó cô cẩn thận kiểm tra lại thuốc, nếu như lúc đó cô không bỏ lại Lan Anh một mình...



Lúc đó Mộ Tuấn Phúc như phát điên, ông muốn lao vào mà giết chết Dung Âm! Ông gào thét trong điên loạn, vì Dung Âm ghen tị với Lan Anh nên đã cố tình quên thay thuốc, để cho cô bị hen tới chết!



Lúc đó, ngay cả Mộ Tuấn Văn cũng bị Mộ Tuấn Phúc sai người đánh tới chảy máu bê bết khi cố gắng bảo vệ Dung Âm...



Mộ Tuân Phúc nhất định bắt nợ máu phải trả bằng máu, không còn chút thương xót ruột thịt, muốn Dung Âm chết trong tù mới hả dạ...



Nếu như khi đó không vì....thì có lẽ....



Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhắm mắt lại, cơn đau đầu khủng khiếp khiến ấn đường anh cau chặt lại...



Dáng vẻ mạnh mẽ mà chất chứa tĩnh lặng của Mạc Thiệu Khiêm đứng bên cửa sổ bỗng chốc trở nên thật quá dằn vặt, thật quá cô liêu...



****



Like và Vote cho Kỳ Kỳ để "đứa con tinh thần" của mình được biết tới nha



Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ có động lực ra chap mỗi ngày nhé...



Mình cám ơn lắm lắm...Yêu thương ❤️



Thư Kỳ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK