Người ấy có nụ cười rất hồ hởi, ánh mắt tinh anh tươi sáng, khuôn dung tinh tế nhã nhặn, rất giống những nam thần trong phim thần tượng thường làm rung rinh trái tim của những cô gái ngày xưa…
_ Thưa chủ tịch!
Ba người bảo vệ vội vã chạy đến trước cửa phòng họp, mồ hôi túa ra trên trán vừa thở hổn hển vừa báo cáo.
_Thưa…thưa chủ tịch! Vị khách này vừa mới tới công ty đã đòi gặp ngài! Chúng tôi ngăn lại, yêu cầu phải có hẹn trước thì cậu ấy chạy một mạch lên đây…
_ Chạy một mạch lên đây?
Mạc Thiệu Khiêm ngạc nhiên nhìn người đang tỉnh bơ, hí hửng ra mặt, làm như chuyện đang diễn ra đối với hắn có vẻ thú vị lắm ấy…!
_ Chạy một mạch vào thang máy rồi ấn nút lên đây! Mấy người kia làm quá! Mình có phải là trâu bò đâu mà hồng hộc chạy hàng mấy chục tầng lầu!
Thanh âm vui vẻ vang lên, mặc kệ ánh mắt đang trố ra của ba người bảo vệ đang nhìn chòng chọc vào mình.
_ Thưa chủ tịch….
_ Không sao! Cậu ấy là bạn tôi! Sau này nếu như cậu ấy có tới công ty tìm tôi, cứ đưa lên phòng không cần phải báo trước!
_ Ơ…dạ…dạ!
Thái độ ung dung của Mạc Thiệu Khiêm làm ba người bảo vệ chửng hửng. Họ đưa mắt nhìn nhau, vừa hoang mang vừa thắc mắc. Theo thói thường, chủ tịch Mạc là người vô cùng khó tính. Ngoài gia đình của Mộ gia ra, thì chẳng có người nào không có hẹn trước mà được gặp chủ tịch. Vậy thì người trước mặt chắc chắn thân thế không bình thường, dựa vào thái độ giữa hắn ta và chủ tịch, chắc chắn quan hệ không phải đơn giản, có khi còn là bạn thân…!
Mây tầng nào gặp gió tầng đó…Người đã là bạn của chủ tịch Mạc thì thân thế chắc chắn không phải tầm thường…Nếu như vậy thì tốt nhất phận nhân viên như họ không nên cấn cá lâu, nhỡ lại làm mất lòng thượng khách thì công việc nhỏ bé này cũng khó mà giữ nổi!
_ Xin phép chủ tịch! Xin lỗi ngài ạ!
_ Không thành vấn đề!
“Vị khách” đó nói bằng thứ tiếng Anh đặc giọng Mỹ, thích thú nhìn ba người bảo vệ bối rối rời đi, lại thoải mái ngả người ra ghế…
_ Cậu vừa mới về nước đã gây náo loạn tại công ty của mình! Bản tính gây rối khó chịu của cậu giữ từ bên Mỹ về tận đây....
_ Tôi vừa đáp máy bay về Thượng Hải, nhà còn chưa kịp về đã vội chạy tới đây diện kiến cậu, thế mà lại nói ra những lời khiến người khác đau lòng như thế sao?
Ngả người ra ghế, nở nụ cười ranh mãnh hút hồn, thanh âm vui vẻ vang lên vô cùng thân thiết…
_ Mạc đại nhân! Không phải ngài đã quên người bạn thủa hàn vi Lưu Kiến Hào này rồi chứ?
Mạc Thiệu Khiêm cười nhạt…Hai cái từ “hàn vi” qua miệng của Lưu Kiến Hào nghe sao mà….chối tai đến thế!
Lưu đại thiếu gia của Tập đoàn Lưu Hinh, một trong những tập đoàn đa quốc gia lừng lẫy tại Đại lục, thậm chí có thể sánh ngang với Lôi thị của Lôi Triệt và Tề thị của Tề Yến Thanh, vị công tử ăn chơi nổi đình nổi đám tới mức chỉ có năm đầu tới đất Mỹ, không có quán Bar, Vũ trường, bữa tiệc xa hoa của giới con nhà giàu tại Mỹ nào mà vắng bóng, có một thời gian ngắn thôi mà ai cũng biết Lưu thiếu gia học tại đại học danh tiếng Havard. Tay chơi đình đám, tay sát gái có tiếng có tăm…1
Cái kẻ từng lấy tiền ra đốt để châm xì gà như hắn thì biết gì về hai từ “hàn vi” cơ chứ?1
_ Những tháng ngày tôi học cùng cậu tại Havard trôi qua nhanh như một cơn gió, thấm thoát một cái cậu lại bỏ tôi lại trên đất Mỹ xa xôi mà về lại Thượng Hải…Đã thế năm trước tôi còn nghe tin cậu…lấy vợ nữa chứ! Cậu giã biệt cuộc đời trai tân của mình trong nước mắt của tôi…!
Lưu Kiến Hào giả trưng ra bộ mặt mèo khóc chuột, vừa nói vừa giả chấm nước mắt…mặc kệ ánh nhìn đầy khinh miệt của Mạc Thiệu Khiêm đang ném vào mình…
_ Đủ chưa? Diễn đủ chưa? Diễn xong rồi thì về đi! Tôi còn bận nhiều việc lắm!
_ NÀY!
Lưu Kiến Hào lập tức khôi phục dáng vẻ, bất mãn nhìn nhìn Mạc Thiệu Khiêm đủng đỉnh tựa lưng vào khung cửa kính, khoanh tay trước ngực, điềm đạm nhìn mình…
Ánh nắng chiếu qua cửa kính rộng, trải lên thân hình cao lớn, bóng hắn in lên mặt thảm nhung đỏ, cả thân thể toát lên dáng vẻ cao ngạo thu hút, vừa mạnh mẽ, lại vừa u buồn…
Lưu Kiến Hào thở dài, bất lực thốt lên…
_ Thôi mình thua rồi đấy…chẳng khi nào mình giận cậu được! Nhất là khi cậu trưng ra cái dáng vẻ đấy, nếu mình là phụ nữ chắc chắn là mình bám riết lấy cậu rồi!
_ Đừng nói ra mấy lời buồn nôn như thế!
Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng trả lời, Lưu Kiến Hào lại chẳng tỏ vẻ gì là bị xúc phạm, ngược lại còn cười tít cả mắt hơn…
_ Đừng có coi thường khả năng đeo bám của mình…Cậu không nhớ ngày tháng đó mình bám cậu chặt thế nào sao? Đến mức mấy cô nữ sinh mắt xanh tóc vàng ấy còn phải chịu thua...Cậu học khoa Kinh tế Quốc tế, mình học Khoa Luật Quốc tế…Khác thời khóa biểu nhau nên ngày nào mình cũng phải chờ cậu cả tiếng đồng hồ chỉ để cùng cậu về khu kí túc xá…Không phải chính vì cậu cảm động tấm chân tình này của mình mà chịu làm bạn thân với mình sao?
Mạc Thiệu Khiêm nhếch miệng cười…Kí ức của những năm tháng sinh viên vô lo vô nghĩ ấy chầm chậm quay trở lại. Năm đó khi anh sang Mỹ học lấy bằng thạc sĩ, anh vẫn còn rất trẻ, mới ngoài 24 tuổi một chút…Ôm trong mình cả một bầu nhiệt huyết hừng hực, lúc nhận được đơn nhập học của Havard, Mạc Thiệu Khiêm đã sung sướng tới mức hét cả lên…
Cả cuộc đời hắn cho tới năm 34 tuổi này…có mấy lần không thể kiềm chế bản thân như vậy chứ?
Khi sang tới Havard, Mạc Thiệu Khiêm chỉ chăm chăm vào học tập nghiên cứu…Cho dù gia đình hắn cũng thuộc hạng khá giả, nhưng với Lưu Kiến Hào thì không thể so bì. Công ty trị giá triệu đô của cha mẹ hắn so với những học sinh tại đây, thì nói thật ra chỉ giống như một cửa hàng nhỏ…Học phí bên nước ngoài rất đắt đỏ, với lại Mạc Thiệu Khiêm cũng là một người có lòng tự trọng, hắn không thể sử dụng tiền của cha mẹ mình một cách phung phí. Nên sang tới Havard, hắn ở kí túc xá dành cho sinh viên, tối còn đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt…
Ngược lại với Mạc Thiệu Khiêm, Lưu Kiến Hào đúng là một kẻ ngậm thìa vàng từ nhỏ. Ấn tượng ban đầu của Mạc Thiệu Khiên với hắn chính là: Chắc trong đầu của tên đó ngoài suy nghĩ tiêu làm sao cho hết tiền ra thì chẳng có lấy một cái gì khác. Hắn đốt tiền bạt mạng tới nỗi chính những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu tại đất Mỹ xa hoa cũng choáng váng, muốn kết thân với hắn….thế mà thế nào hắn lại nhìn trúng Mạc Thiệu Khiêm…
Ngày đó chỉ vì muốn làm bạn với anh, mà Lưu Kiến Hào trở thành một cái bóng lắm lời bám riết lấy Mạc Thiệu Khiêm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí chỉ vì muốn anh nghỉ một buổi tối đi chơi với hắn, mà hắn vung tay mua hết hàng hóa tại cửa hàng anh làm thêm trước ánh mắt ngỡ ngàng của ông chủ…Lúc đó nếu Mạc Thiệu Khiêm không ngăn lại, có khi Lưu Kiến Hào còn mua luôn cả cửa hàng rồi lên làm ông chủ của anh mất!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn gương mặt dương dương tự đắc của Lưu Kiến Hào, đắn đo suy nghĩ không biết có nên nói với hắn rằng ngày đó anh chấp nhận làm bạn với hắn là bởi vì thấy hắn phiền phức quá mức chứ không phải bị tấm chân tình của hắn cảm động hay không?
_ Thú nhận đi….thời đó mà không có mình làm bạn cùng thì cậu cũng sẽ chết vì cô đơn cho mà xem...!
Lưu Kiến Hào tự mãn nói, nhìn Mạc Thiệu Khiêm bằng ánh mắt không dấu nổi sự kiêu hãnh.
Mạc Thiệu Khiêm gật gật đầu, nhớ lại quãng thời gian đó...
Thời thanh niên đúng là những năm tháng tươi đẹp…
_ Cậu ở Châu Phi về mà cũng không biến thành “cột nhà cháy” nhỉ?
Mạc Thiệu Khiêm nheo mắt nhìn làn da của Lưu Kiến Hào, ngạc nhiên một cách mỉa mai…
Sau đó thì Mạc Thiệu Khiêm về nước, còn Lưu Kiến Hào ở lại quản lý chi nhánh của công ty tại Mỹ….Hai người vẫn giữ liên lạc rất khăng khít, mỗi lần Mạc Thiệu Khiêm sang Mỹ công tác, hay Lưu Kiến Hào trở về Thượng Hải đều gặp nhau....Nhưng ba năm nay thì Lưu thị đột nhiên lại có một dự án liên kết cùng với một Tập đoàn năng lượng hạt nhân tại Mỹ, đến Châu Phi khai thác Uranium....Nên 3 năm nay Mạc Thiệu Khiêm và Lưu Kiến Hào không gặp nhau trực tiếp, chỉ còn qua video chat và các ứng dụng mạng xã hội mà Mạc Thiệu Khiêm rất ghét dùng....
_ Mình là sếp! Mình chỉ đạo thôi, bao nhiêu có cấp dưới làm...mình đâu phải đứng ngoài nắng đâu mà...
_ Vậy là công nhân họ không chịu nổi dáng vẻ bóc lột của cậu nên mới đình công, rồi cậu bị bên công ty kia từ chối hợp tác mới lút cút về đây hả?
_ Tầm bậy! Dự án hoàn thành xong trước dự kiến. Số lượng Uranium cũng được khai thác vừa đủ yêu cầu. Công việc xong xuôi mình mới về tới đây…Cậu vẫn không bỏ được thói coi thường mình….
Lưu Kiến Hào bĩu môi, ánh mắt của hắn lúc này mới chạm vào khay bánh nướng Tân Cương thơm ngon, vẻ mặt háu ăn và đôi mắt hắn sáng lên lấp lánh…
_ Ôi trời ơi đúng là vẫn như ngày xưa…phòng của cậu lúc nào cũng ngập tràn đồ ăn ngon! Lại cô gái nào ái mộ cậu mang tặng sao?
_ Đây là môi trường làm việc, không phải giống như trong ký túc xá ngày xưa mà….NÀY!
Tiếng quát của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, thân thể cao lớn của hắn bổ nhào về phía Lưu Kiến Hào….nhưng không kịp nữa…
Bàn tay của Lưu Kiến Hào không hề có chút lễ nghĩa, nhấc lên một chiếc bánh vàng ươm thơm phức nức mũi, bỏ vào miệng ăn ngon lành…
Vị thịt dê xào vừa tới mọng nước, cùng nhân rau củ thơm ngon vừa miệng, mùi bột mì nướng thơm ngon muốn tan chảy, đúng là một thức bánh chất lượng.
_ Ngon muốn nuốt luôn lưỡi!
Lưu Kiến Hào dương dương tự đắc trước ánh mắt ngỡ ngàng của Mạc Thiệu Khiêm…
Ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm cau chặt lại, và gương mặt anh bỗng nhiên trở nên thảng thốt…
_ Hỏng rồi…đáng lẽ cậu không nên ăn cái bánh đó!
_ Làm sao? Đừng nói bạn cũ ngồi hơn hai mươi giờ bay về đây mà cậu tiếc cái bánh cỏn con nhé…
Lưu Kiến Hào nhấc tiếp một chiếc bánh nữa lên, há miệng muốn cắn vào, đột nhiên thanh âm gần như hãi hùng của Mạc Thiệu Khiêm vang lên…
_ Trong cái bánh đó…có nhân lạc* mà! (*đậu phộng)
Bịch….
Chiếc bánh tròn căng rơi khỏi ngón tay Lưu Kiến Hào, ánh mắt hốt hoảng của hắn nhìn Mạc Thiệu Khiêm, nghẹt họng ấp úng…
_ Lạc….lạc…..ý cậu là….trong cái bánh này….nhân lạc sao?
Trước ánh mắt hoảng loạn của Lưu Kiến Hào, Mạc Thiệu Khiêm thảng thốt gật nhẹ đầu….
Lưu Kiến Hào cảm giác như huyết áp của hắn tụt mạnh xuống tận xương cụt…
Khốn nạn rồi….!
Hắn….bị DỊ ỨNG NẶNG với lạc!!!
****
Like và Vote cho truyện của Kỳ nha
Nhớ Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để nhận truyện mới hàng ngày nha