Và cho dù gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm cho dù nhìn xuôi hay nhìn ngược cũng đều rõ ràng là tức giận tới mức đăng phong tạo cực* rồi…thế mà Lưu Kiến Hào lại chẳng hề có chút giảm bớt ý tứ châm biếm trong giọng nói, càng nói lại càng như muốn bóc trần toàn bộ suy nghĩ trong lòng của Mạc Thiệu Khiêm ra…
_ Khó chịu rồi đúng không? Tức giận rồi đúng không? Ngài Mạc à….theo như người bạn thân này nhớ, thì ngài không phải là băng đá nghìn năm sao? Quen biết ngài bao nhiêu năm nay tôi còn chưa từng thấy ngài bộc lộ tâm tình một cách rõ rệt, chứ đừng nói tới tức giận…Xem ra có vẻ bà Mạc này không tầm thường rồi!
_ Nói đủ chưa?
Mạc Thiệu Khiêm cau mày hỏi, lại bị gương mặt nhơn nhơn dương dương tự đắc của Lưu Kiến Hào thách thức.
_ Đương nhiên là nói chưa đủ rồi…Ngài Mạc, không biết ngài có biết không? Nhưng trong môn tâm lý học người ta từng chỉ rõ, đàn ông thường sẽ luôn nhớ về những cô gái làm cho họ khó chịu!
_ Đương nhiên là mình cảm thấy khó chịu! Cô ta chính là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của Lan Anh! Tại sao mình lại không khó chịu cơ chứ?
Mạc Thiệu Khiêm nói ra với thanh âm giống như đang giảng giải cho trẻ con lớp một. Nhưng ngồi trước anh không phải là một đứa trẻ, mà cho dù có là trẻ con, thì cũng là yêu quái sống lâu năm tu luyện thành.
Phớt lờ hoàn toàn lời giải thích của Mạc Thiệu Khiêm, Lưu Kiến Hào thong thả thở ra một tiếng…
Đã không nói thì thôi, nhưng nếu đã nói, thì phải nói cho tới khi đối phương tâm phục khẩu phục!
Đó là bài học vỡ lòng đầu tiên trong khoa Luật Quốc tế mà Lưu Kiến Hào được học từ các giáo sư trong trường.
_ Nhưng cậu có biết là nếu như khi cậu nhớ đến một cô gái nào đó, mà cảm xúc trong cậu trở nên bực bội khó chịu, thì chứng tỏ là cậu đã bắt đầu thích người ta rồi không?
Quai hàm của Mạc Thiệu Khiêm siết chặt lại, ánh mắt nguy hiểm đầy cảnh cáo, toàn thân tỏa ra khí chất tức giận, hướng về phía gương mặt đang tỉnh bơ kia, giống như nếu hắn còn dám nói một câu nữa thôi là chắc chắn đích thân Mạc Thiêu Khiêm sẽ xách cổ hắn tống ra ngoài…
_ Được rồi….mình không trêu cậu nữa! Không trêu nữa! Nhưng mà….
Lưu Kiến Hào nhoài người về phía Mạc Thiệu Khiêm, nhẹ giọng thì thầm…
_ Trong môn tâm lý học hành vi mà những sinh viên như mình phải học tại khoa Luật Quốc tế có nói…Nếu khi nào mà cậu đang tranh vãi với ai đó, mà đối phương trở nên tức giận, là lúc đó cậu đang nói đúng vào điểm yếu của họ rồi đấy!1
_ Kiến Hào!
Mạc Thiệu Khiêm gằn giọng xuống, ánh mắt bây giờ hoàn toàn là giận dữ ghim thẳng về phía Lưu Kiến Hào, khiến cho vẻ mặt đang hòa hứng của hắn cũng phải xìu xuống…
Mạc Thiệu Khiêm mà hắn biết rất ít khi tức giận, thậm chí ngày xưa thời sinh viên, bạn bè còn cá cược nhau xem ai là người chọc cho Mạc Thiệu Khiêm tức giận được nữa là…
Thế mà bây giờ mỗi lần nhắc đến cô gái kia, Mạc Thiệu Khiêm đều giống như núi lửa chuẩn bị phun trào vậy!
Cánh tay hắn chống lên bàn, gương mặt cao ngạo nghiêm khắc và lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo vang lên, chứa đầy sự giận dữ âm hiểm…
_ Tớ sẽ khiến cho cô ta…cả đời này không thể sống yên ổn!
_ Vậy cậu quyết định làm đến cùng như đã nói với tớ đấy hả?
_ Phải!
_ Không hối hận nhé?
_ Tại sao mình phải hối hận?
Mạc Thiệu Khiêm cau mày nhìn Lưu Kiến Hào, gương mặt điển trai hiện lên dáng vẻ toan tính của hắn khiến anh có chút bất an…
_ Cậu quyết định sau vụ đó là ân đoạn nghĩa tuyệt với cô ta đúng không?
_ Mình với cô ta chưa bao giờ có ân nghĩ để mà đoạn tuyệt! Lưu Kiến Hào! Cậu có gì thì cứ nói ra đi! Mình không thích úp mở!
Mạc Thiệu Khiêm lạnh giọng cảnh cáo, lại thấy Lưu Kiến Hào cười sảng khoái, giống như thể hắn vừa kí được một dự án béo bở vậy…
_ Vậy thì sau này….nếu mình “húp” mất, thì đừng có tiếc đấy! Mộ phu nhân nhà cậu…cũng thú vị phết đấy!1
Câu nói của Lưu Kiến Hào vang lên, đột nhiên trong lồng ngực của Mạc Thiệu Khiêm nghẹn lên một cảm xúc uất nghẹn, xen lẫn chút lo lắng….và sợ hãi…
Anh vội vàng nhìn ra phía cửa sổ để che dấu đi ánh mắt bất an của mình, những cảm xúc hỗn loạn bủa vây trong cơ thể khiến anh nhất thời không thể tự chủ, giống như những bụi cỏ khô bị gió thổi trên sa mạc, vô định và hoảng loạn…
Bàn tay siết chặt lại, Mạc Thiệu Khiêm cau mày, cáu giận với chính mình…
Cái cảm xúc nóng rực khó chịu quái đản đang dâng lên trong lồng ngực anh là gì đây….tại sao lại như thế này?
_ Mạc Thiệu Khiêm!
Lưu Kiến Hào nhẹ giọng gọi anh, ánh nhìn tinh quái sắc sảo chiếu lên gương mặt cứng đờ của anh…
_ Đến lúc đó thì cậu không được tức giận mình đấy nhé? Vì dù sao cũng là người phụ nữ cậu không cần tới nữa rồi, phải không?
Đôi môi của Mạc Thiệu Khiêm hé mở, thở ra một luồng khí nóng, khô khốc trả lời…
_ Cô ta chưa bao giờ được coi là người phụ nữ của mình…Cậu muốn làm thế nào cũng được! Mình không quan tâm!
Gương mặt lãnh đạm, cử chỉ bình thản của Mạc Thiệu Khiêm khiến Lưu Kiến Hào bĩu môi gật đầu với vẻ rất nể phục. Thả người tựa vào thành ghế, hắn ung dung lên tiếng…
_ À…còn có chuyện này, mình muốn nhờ cậu!
_ Chuyện gì vậy?
_ Cậu vẫn giữ quan hệ tốt với Nhiếp Phong chứ?
_ Nhiếp Phong? À…Đại luật sư Nhiếp! Mình và cậu ta thi thoảng vẫn gặp nhau. Cho dù không được thân thiết như Lôi Triệt với cậu ta nhưng mối quan hệ cũng ổn...Sao?1
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng hỏi, lại thấy Lưu Kiến Hào hít vào một hơi, thanh âm có chút bất mãn không đành lòng vang lên…
_ Cái này….Công ty của gia đình mình đang có chút chuyện pháp lý cần nhờ cậu ta giúp! Cậu có thể giúp mình sắp xếp với cậu ta một cái hẹn được không? .
_ Sao lại là mình? Cậu với cậu ta cùng học khoa Luật Quốc tế tại Havard. Rõ ràng là thân thiết hơn chứ? Bạn cũ mà, kiểu gì chẳng nể mặt nhau!
_ Mạc Thiệu Khiêm! Cậu đây là đang cố tình trả thù mình đúng không? Cậu biết thừa mình và Nhiếp Phong không nhìn mặt nhau còn gì!
Lưu Kiến Hào tức giận nói, giống như một con báo liếm trúng vết thương. Ánh mắt bất mãn của hắn khiến Mạc Thiệu Khiêm không nhịn được mà bật cười…
Phải! Đúng là trên đời này, nếu nói đến kẻ mà Lưu Kiến Hào ngại đối diện nhất, thì chính là Nhiếp Phong!
Năm đó lại trường đại học Havard, cho dù Kiến Hào ăn chơi thế nào, nhưng thành tích học tập của hắn cũng vẫn rất tốt, luôn đứng đầu tất cả các kì thi cuối kỳ học, duy trì thành tích bất bại…cho tới khi Nhiếp Phong xuất hiện!
Từ ngày có mặt của cậu nam sinh đẹp trai xuất chúng có nụ cười sáng rực như nắng hè ấy, thành tích bất bại của Lưu Kiến Hào bị đánh bại. Cho dù hắn có cắm đâu cắm cổ học, bỏ hết cả thú ăn chơi đi nữa, đến khi kết quả thi tuyển vẫn thua Nhiếp Phong một gang điểm!
Đỉnh điểm nhất là sự vụ Công ty Luật Liber đình đám liên kết trực tiếp với khoa Luật Quốc tế của Havard, mỗi khóa học Công ty Luật đó đều tới lấy hai sinh viên ưu tú nhất về công ty thực tập làm việc…Đáng lý ra năm đó sẽ là Nhiếp Phong và Lưu Kiến Hào được lựa chọn!
Đối với người như Lưu Kiến Hào, hắn có thể tự mình mở hàng loạt công ty luật rồi mình làm chủ cũng được. Nhưng công ty Luật Liber đối với sinh viên luật tại Havard, tại Mỹ, cũng như trên toàn thế giới, nó giống như là thánh địa vậy, nếu được nhận vào Liber, chính là một lời khẳng định chắc chắn nhất về khả năng xuất chúng của mình….
Mà công ty Liber mỗi năm chỉ lựa chọn 5 người tại những trường học danh tiếng nhất thế giới như Havard, Oxford hay Viện Công nghệ Massachusetts…
Nhưng mà năm đó, giám đốc đào tạo của Liber lại đứng trước toàn bộ những sinh viên Luật ưu tú tập trung tại buổi gặp mặt ở Havard mà nói đúng một câu..
“Năm nay chúng tôi sẽ chỉ tuyển cậu Nhiếp làm thực tập sinh! Vì một mình cậu Nhiếp cũng mang lại giá trị tương ứng giống như tuyển tất cả các bạn!”
Những lời đó đối với kẻ kiêu hãnh như Lưu Kiến Hào mà nói, chẳng khác gì cú vả trực diện vào lòng tự tôn của hắn!
Thế là từ đó tới nay, hắn thề sống thề chết không bao giờ đối diện với Nhiếp Phong!
Thế nào mà bây giờ lại phải đi nhờ vả hắn. Thân cũng là người học Luật mà cuối cùng không thể giải quyết, lại phải muối mặt đi nhờ địch thủ cũ…làm sao mà nuốt trôi cơn tức này cơ chứ?
Vấn đề còn là tự tôn, danh dự, liêm sỉ…!1
Mạc Thiệu Khiêm đương nhiên hiểu rõ điều này, nhìn Lưu Kiến Hào biểu cảm giống như đang bị ép nuốt chửng khoai nóng vậy, làm cho anh cũng chẳng muốn khứa vào nỗi đau của hắn nữa…
_ Thôi được rồi! Để mình liên lạc với cậu ấy…Dù sao cha của cậu ấy đối với chú Mộ cũng là là ân nghĩa…Chắc là cậu ấy sẽ đồng ý thôi!
_ Thật là nhục….!
Lưu Kiến Hào thở hắt ra, trước cái cười ẩn ý của Mạc Thiệu Khiêm chán nản thở dài….
(Đăng phong tạo cực: Tới mức đỉnh điểm, tới mức giới hạn)
****