Bất kì môn võ kỹ nào, sau khi tu luyện đến viên mãn đều có thể phát ra uy lực khó có thể tưởng tượng.
Lấy nội tình Thiết Bố Sam của hắn hiện giờ, kết hợp với Kim Ô Đao Pháp đã đạt tới viên mãn, hẳn là có đủ năng lực chống lại Tiên Thiên trung kì thông thường.
Trong giang hồ, võ lâm nhân sĩ bình thường tu luyện võ kỹ đến đại thành thì sẽ không tiếp tục tu luyện thêm nữa.
Đạt tới viên mãn quá khó khăn!
Tu luyện võ kỹ cần nhất chính là thời gian, thời gian hao phí khi tu luyện viên mãn một môn thất phẩm võ kỹ cũng đủ để bọn hắn tu hành một môn lục phẩm võ kỹ khác.
Nhưng mà trong thành này, lục phẩm võ kỹ tuyệt đối thuộc vào loại hiếm.
Với thành tựu Kim Ô Đao Pháp thất phẩm viên mãn hiện tại của hắn, tuyết đối vượt qua hơn chín mươi phần trăm người tu luyện tại đây rồi.
"Hãy cứ chờ đi"
"Ta rất nhanh sẽ quay trở lại.”
Lâm Mang ngẩng đầu nhìn trăng tàn lấp ló sau đám mây đen trên bầu trời, trong mắt lộ ra quang mang lạnh lùng.
Theo hắn biết, tại Cẩm Y Vệ có rất nhiều Bách Hộ cảnh giới tiên thiên cảnh.
Lúc trước hắn bị đẩy đến đây, chức vị bách hộ cũng bị đoạt, nguyên nhân chính trong đó cũng là do không đủ thực lực.
Kế thừa chức vị theo kiểu cha truyền con nối, kì thực cần phải có thực lực tương xứng với bậc cha chú trước đây.
Duy chỉ có hắn, là một trường hợp tương đối đặc biệt.
Cái gì mà chờ hắn ma luyện một thời gian rồi mới nhậm chức, đấy chỉ là lời biện hộ hoa mĩ để tống khứ hắn đi mà thôi.
Đơn giản tắm rửa một phen, Lâm Mang lên giường ngủ.
Một đêm chẳng có gì xảy ra…
. . .
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Mang liền xách đao đi tới sân huấn luyện.
Thời điểm những cẩm y vệ khác đến cũng là lúc họ kinh ngạc phát hiện Lâm Mang đã sớm ma luyện trong sân.
Những cẩm y vệ tỏ vẻ khinh thị ngạo mạn với hắn trước đây, đã lộ ra vài phần kính cẩn.
Cho dù không phải dưới trướng hắn, cũng sẽ chủ động chào hỏi với thái độ cung kính.
Vương Đại Thắng từ đâu chạy vội đến, cung kính nói:
"Đại nhân, Bách Hộ đại nhân mời ngài đến gặp."
Bành!
Lâm Mang một quyền đấm lên thân người đồng tinh thiết, tuỳ ý kéo lấy y phục khoác lên.
"Có nói vì chuyện gì không?"
Vương Đại Thắng lắc đầu:
"Không có."
Thầm run trong lòng, hắn có cảm giác khí thế từ vị Tiểu Kỳ này toả ra ngày càng lăng liệt.
Cảm giác đối mặt Lâm Mang lúc này, xuất hiện mỗi ở khi hắn đứng trước Bách Hộ đại nhân.
"Được rồi."
Lâm Mang đơn giản đáp lại một tiếng rồi ra hiệu cho Vương Đại Thắng rời đi.
. . .
Trong đại sảnh
Lâm Mang bước nhanh tới, chắp tay nói:
"Bái kiến Bách Hộ đại nhân, không biết Bách Hộ đại nhân gọi ti chức tới chẳng hay có việc gì?"
Trần Thiên Khôi híp mắt quan sát Lâm Mang, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói vẫn lạnh băng băng:
"Chuyện đêm qua, ngươi có công cung cấp tình báo, ghi công nhỏ một lần, thưởng hai mươi lượng."
Lâm Mang chắp tay, không xiểm không nịnh, nói:
"Đa tạ đại nhân nâng đỡ, nhưng đêm qua là toàn thể đồng liêu Bách Hộ Sở anh dũng giết địch, ti chức không dám kể công!"
Trong mắt Trần Thiên Khôi loé lên tia kinh ngạc, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói:
"Của ngươi, nên là của ngươi, người khác cướp không được, cũng không thể cướp!"
Lâm Mang hiện lên chút nghi hoặc trên mặt.
Không đợi hắn mở miệng, Trần Thiên Khôi tiếp tục nói:
"Cái này ghi công tập thể Tiểu Kỳ của ngươi một lần, không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi."
Lâm Mang không nói gì thêm nữa, ôm quyền thi lễ rồi quay người rời đi.
Cẩm Y Vệ tồn tại chế độ thưởng phạt công trạng nghiêm khắc, chia làm công trạng cá nhân, công trạng tập thể.
Công trạng liên quan tới tấn thăng chức vị, cùng với đó là tư cách đổi lấy bí tịch trong võ khố.
Hai mươi cái công nhỏ có thể đổi một cái công lớn.
Mười cái công lớn có thể đổi được một cái công cao.
Dù là cha Lâm Mang trước đây, hơn nửa đời người chỉ mới tích được hai cái công lớn. Nhờ trợ giúp phá bí án nên được thưởng một cái công cao, thăng chức Bách Hộ Cẩm Y Vệ.
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhận được một cái công nhỏ.
Trong Cẩm Y Vệ, công trạng có thể dùng để đổi lấy bí tịch võ công, binh khí, đan dược các loại,..., và một số đồ vật khác không thể mua được bằng tiền.
Về phần công trạng tập thể, cũng có thể dùng để trao đổi mấy thứ bí tịch võ công, binh khí đan dược giống như công trạng cá nhân.
Nhưng giá trị đổi được lại không bằng công trạng cá nhân.
Sau khi Lâm Mang rời đi, một bóng người áo trắng chậm rãi đi ra từ phía hậu đường.
"Ngươi muốn đưa hắn trở về sao?"
Bóng người áo trắng tuỳ ý nói.
"Đây chẳng phải là ý kiến hay đâu."
Trần Thiên Khôi nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:
"Nếu hắn có bản lĩnh thì sẽ lấy lại được thứ vốn thuộc về hắn, còn nếu không có bản sự...”
“Sẽ giống như ta, cả đời ở lại chỗ này vậy!”
"Haha"
Bóng người áo trắng lắc đầu cười nói:
"Ngươi cũng không phải là không có bản sự.”
Trần Thiên Khôi vừa nghe, trực tiếp đứng dậy nói:
"Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi.”
"Ê…”
“Ta vừa mới đến thôi đó.”
Thân ảnh áo trắng lộ vẻ bất đắc dĩ, Trần Thiên Khôi không hề để ý tới hắn, trực tiếp xoay người bước vào nội đường.
. . .