Trần Thiên Khôi cầm lên mật báo trên bàn, nói: “Đây là mật báo trong nội bộ Cẩm Y Vệ đưa tới!”
“Đoạn thời gian trước Thanh Thành phái đồ diệt Phúc Uy tiêu cục, Tổng tiêu chủ tiêu cục Lâm Chấn Nam đã liên lạc với Bách Hộ Sở Cẩm Y Vệ nơi đó, đồng thời nguyện ý giao ra một bộ công pháp gia truyền tên《Tịch Tà Kiếm Phổ 》, điều kiện trao đổi là phải bảo hộ cả nhà hắn vào kinh an toàn.”
“Nhưng tin tức bị rò rỉ truyền đến tai Tây Xưởng, không biết vì sao mà Tây Xưởng lại cực kỳ coi trọng chuyện này, quyết định liên hợp cùng Cẩm Y Vệ xử lý vụ án.”
“Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Lâm Mang kinh ngạc trong lòng.
Công pháp này chẳng phải cần vung đao tự cung mới có thể luyện ư?
Khoan khoan…
Đôi mắt Lâm Mang hơi đăm chiêu, cầm lấy mật báo đọc qua, thầm nói: “Tây Xưởng đột nhiên nhúng tay, có phải là biết được chân tướng bên trong hay không?”
“Nhưng tại sao người của Tây Xưởng lại biết được?”
Trần Thiên Khôi thấy Lâm Mang cau mày trầm tư, không khỏi hỏi: "Có vấn đề gì không?"
“Không có!” Lâm Mang đứng dậy ôm quyền nói: "Đại nhân yên tâm, ty chức nhất định không làm nhục sứ mệnh!"
“Không cần vậy đâu!” Trần Thiên Khôi lắc lắc đầu nói: “Chuyện lần này Tây Xưởng là chủ lực, Tây Xưởng đã cử một vị Chưởng ấn thái giám dẫn người từ Kinh Thành tới, phái ngươi đi trước là vì hôm nay gia quyến của Lâm Chấn Nam tháo chạy đến khu vực chúng ta thôi."
“Chuyện này có thể thành thì thành, không thành thì cũng không cần cưỡng cầu!”
“Giang hồ chém giết miễn là không nguy hại đến dân chúng bình thường thì không phải can thiệp quá nhiều."
Lâm Mang gật đầu đáp: "Ty chức hiểu!"
Trần Thiên Khôi phất tay nói: "Đi đi!"
"Ty chức cáo lui!"
Lâm Mang chắp tay thi lễ, thụt lùi mấy bước rồi xoay người rời đi.
. . .
Trở lại đình viện, liếc nhìn mật báo, trong lòng hắn đã có mấy phần chắc chắn .
Tây Xưởng này nhất định đã biết được một ít chuyện, nếu không sẽ không đặc biệt phái một vị Chưởng ấn thái giám tới đây.
Ngày trước, trong Đông Xưởng ngoại trừ Xưởng Công ra thì quan lại nhân viên đều từ Cẩm Y Vệ điều đến, nhưng về sau thành viên của xưởng bắt đầu cải tổ và dần dần thay thế bởi thái giám.
Trong hai xưởng Đông-Tây hiện nay có rất ít thành viên Cẩm Y Vệ, quan lại hầu như đều do thái giám đảm nhiệm.
Ngay cả mấy Phiên tử Đông Xưởng cũng là thái giám luôn.
Tuy là người bị thiến nhưng vẫn tu hành võ công, thực lực khá không tầm thường.
Tất nhiên, trong này có người được tuyển chọn từ giang hồ võ lâm hoặc được Đông Xưởng huấn luyện từ nhỏ.
Trái lại hắn hơi tò mò về vị Đốc Công (Xưởng Hoa) Tây Xưởng kia.
Theo trí nhớ biết được dự tính ban đầu khi lập Tây Xưởng là để kiềm chế Đông Xưởng.
So với Đông Xưởng thì thời gian thành lập của Tây Xưởng không tính là lâu.
Không giống Cẩm Y Vệ, phạm vi hai xưởng Đông-Tây hoạt động bị giới hạn ở trong Kinh Thành.
Thời điểm cần thiết mới phái người rời kinh.
Quyền giám sát trăm quan thiên hạ chính là nằm trong tay Cẩm Y Vệ, do thế mới có Thiên Hộ Sở, Bách Hộ Sở khắp nơi.
Suy cho cùng, đây là bàn cờ đang đánh giữa Thiên Tử với chư vị đại lão triều đình.
Dẫu sao không biết có bao nhiêu người muốn đưa người vào trong Cẩm Y Vệ, nếu như Cẩm Y Vệ suy tàn thì đưa người vào có ý nghĩa gì.
Còn hai xưởng Đông-Tây, chư công triều đình xưa giờ luôn xem thường đám người thiến kia.
“Đại nhân!”
Vương Đại Thắng xách đao tiến đến từ ngoài đình viện, ôm quyền nói: "Đại nhân, ngài gọi ta?"
" Ừ." Lâm Mang đặt mật báo trên tay xuống, nói: "Thông báo rằng phía trên giao nhiệm vụ, sáng sớm ngày mai lên đường đi trấn Hương Lăng."
Sắc mặt Vương Đại Thắng vui mừng, ôm quyền đáp: "Tuân lệnh!"
Nhiệm vụ thì đồng nghĩa với có công trạng!
Lâm Mang liếc hắn một cái, nói cảnh cáo: “Chớ khinh thường, hơn nữa chuyến này có người của Tây Xưởng tham dự trong đó, chúng ta chỉ là đi hỗ trợ thôi."
"Được rồi, lui xuống chuẩn bị đi!"
Tống cổ Vương Đại Thắng xong, Lâm Mang đứng dậy đi sân luyện võ.
. . .
Cùng lúc đó.
Thiên Thịnh tửu lâu trong thành.
Vẫn là nhã gian lầu ba, có điều là lần này vị khách đã thay đổi.
Ngoài cửa nhã gian, Chu Thế Tiến trông thấy bóng người từ góc cầu thang đi lên, vội vàng chắp tay cười nói: "Đào đại nhân!"
"Đa tạ Đào đại nhân nể mặt, Chu mỗ đã sớm đợi sẵn."
Đào Ninh sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm hỏi: "Chu tộc trưởng nhiều lần tới mời, chẳng biết có chuyện gì?"
Chu Thế Tiến bước sang một bên, khom người tỏ ý: "Đào đại nhân, mời vào bên trong?"
Đào Ninh dừng tại chỗ mấy hơi thở, mới bước về phía nhã gian.
Song phương ngồi xuống.
Chu Thế Tiến cười nói: "Có thể mời tới Đào đại nhân chính là vinh hạnh của Chu mỗ."
“Ta biết mạo muội mời đại nhân là quá mức đường đột, chỉ mong món ăn hôm nay có thể khiến đại nhân hài lòng.”
Dứt lời, đích thân đứng dậy mở một món ăn.
Một ánh vàng nhàn nhạt lộ ra.
Chu Thế Tiến giải thích: "Món ăn này tên là Kim Phật Nhảy Tường!"