Giờ phút này, bọn họ chỉ mong bản thân không bị liên lụy.
Chu Thế Tiến hoàn toàn hoảng loạn, quát lên: " Người đâu, mau giúp Đào Tổng Kỳ bắt Lâm Mang lại, kẻ này điên mất rồi!"
Đêm nay, chỉ cần Lâm Mang chết đi thì Chu gia hắn vẫn còn cơ hội.
Miễn là Đào Ninh phối hợp, bọn hắn liền có thể dẹp yên chuyện này.
Cùng lắm là đẩy ra vài con dê thế tội, sẽ không đến nỗi toàn Chu gia xảy ra chuyện.
Đám hộ viện hung hãn đánh tới.
“Không biết lượng sức!” (Nguyên văn là 蚍蜉撼树 tức Kiến càng rung cây lớn. Tỉ dụ cho không biết lượng sức mình.)
Dứt lời, Tú Xuân Đao trong tay Lâm Mang bỗng ngân nga, nội lực hùng hồn truyền tới, một tầng đao khí màu vàng nhạt bao trùm lấy lưỡi đao, sau đó hóa thành một vệt sáng màu vàng xé tan những bông tuyết bay đầy trời.
Mấy hộ vệ đi theo sau Chu Hướng Minh ban nãy bị đao khí thuần dương quét qua, từng cái đầu ngươi văng lên không trung.
Lâm Mang bước nhẹ chân, thân như quỷ mị.
Đao quang dày đặc xẹt qua.
Lấy máu làm mực, lấy đao làm bút, lấy tuyết trắng làm giấy, cứ như vậy chém ra một bức tranh địa ngục.
Thi thể nằm la liệt trong vũng máu, máu tươi nóng bỏng làm tan tuyết trắng khắp nơi.
Tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp vang lên.
Từng tên hộ viện lần lượt ngã xuống, những người còn lại đã sớm sợ tái mặt.
Lâm Mang cất bước nhẹ tênh, thân như bông liễu nhảy vọt lên, trong nháy mắt xách đao đáp xuống trước người Đào Ninh.
Đào Ninh kinh động tột độ.
Hắn không ngờ, thuật khinh công của Lâm Mang lại phi phàm như vậy.
Đào Ninh hãi nhiên (kinh hãi + ngạc nhiên) trong lòng, vội nói: "Lâm Mang, ta nhận thua!"
"Chuyện lần này là ta sai." Đào Ninh cố nén sợ hãi trong lòng, vội vàng nói: "Ta lo hết tiền trợ cấp an ủi của ba huynh đệ tử trận kia, ta cho bọn hắn gấp mười lần, đợi sau khi trở về ta sẽ chủ động từ chức, giao chức vị Tổng Kỳ cho ngươi tới đảm nhiệm."
"Ngươi nên hiểu, chém giết thượng quan là đại kỵ chốn quan trường, ngươi giết ta xong thì ngươi cũng chẳng được cái gì, bọn hắn cũng không thể sống lại, cộng thêm sau này còn ai dám dùng ngươi nữa hả?"
"Ngươi còn trẻ, ngươi không nên chôn vùi sĩ đồ (con đường làm quan) của mình!"
Lâm Mang chậm rãi gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, ta còn trẻ, cho nên..."
Lời còn chưa dứt, Tú Xuân đao trong tay đã ngân nga, tiến tới một bước, nổi giận giơ đao chém xuống!
"Ngươi chết ngay đi!"
Một đao chém xuống, như có kim ô kêu vang!
Máu như thác đổ!
. . .
Trong Bách Hộ Sở.
Trần Thiên Khôi đứng dậy thắp nến, mở cửa sổ nhìn tuyết rơi đầy trời, tâm trạng có phần không yên.
“Kỳ quái..."
Đưa tay nhéo nhéo ấn đường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.
Tiện tay khoác một bộ y phục, xách đao đi ra sân luyện một môn đao pháp.
Đại đao huy động, như có mãnh hổ gầm rú.
Gió tuyết cuồn cuồn bay ngược lên, tạo thành một cơn lốc xoáy kinh người.
Chém xuống một đao!
Tuyết đọng trong sân gạt sang hai bên, dọn ra một con đường.
“Hơn nửa đêm rồi, ngươi không ngủ à?”
Cửa của căn phòng sát vách mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người áo trắng.
Trần Thiên Khôi dũng mãnh thu đao, trầm giọng nói: "Không hiểu tại sao, luôn cảm thấy tâm trạng không yên."
Đúng lúc này, bên ngoài cổng truyền tới tiếng gõ cửa.
Một tên Cẩm Y Vệ tiến vào, chắp tay nói: "Đại nhân, vừa rồi huyện binh ở cổng thành phái người đến báo, nói rằng Lâm đại nhân đã vào thành."
Thân là huyện binh canh giữ cổng thành, tuy không dám nhúng tay vào chuyện của Cẩm Y Vệ nhưng vẫn sẽ bẩm báo nhưng sự tình cần báo.”
"Hử?" Trần Thiên Khôi nhíu nhíu mày, kinh ngạc nói: "Sao hắn lại ở ngoài thành?"
"Không rõ!"
"Nhưng theo như huyện binh nói lại, thời điểm Lâm đại nhân vào thành có xách một chuỗi đầu người, đi về hướng khu vực hào tộc sống ở trong thành."
Vẻ mặt Trần Thiên Khôi lập tức thay đổi.
Ngay cả bóng người áo trắng đứng bên cũng biến sắc vào lúc này.
Hai người nhìn nhau, Trần Thiên Khôi nhanh chóng nói: "Nói cho những huyện binh kia, cái gì nên nói thì hãy nói, còn không nên nói thì đừng có nói."
Dứt lời, xách đao lên, vội vã chạy ra ngoài.
. . .
Trong sân lớn Chu gia lạnh lẽo, gió rét gào thét.
"Bành!"
Đào Ninh ầm ầm ngã xuống đất, máu thịt trước ngực đều bị xé toạc, máu tươi trào ra điên cuồng.
Lâm Mang kéo đao chậm rãi đi về phía Chu Thế Tiến .
Chu Thế Tiến xoay người lui về sau, hét lớn: "Các ngươi còn đang chờ cái gì nữa? Còn không mau lên!"
"Cung phụng Chu gia đâu rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên có một kiếm chém tới từ ngoài sân.
Trong nháy mắt, tiếng gió dường như mạnh hơn.
Một bóng người mặc quần áo màu xám chất phác cầm kiếm bước tới, kiếm trong tay hắn dài hai thước một tấc, thân kiếm mỏng được đúc bằng huyền thiết, lộ ra hàn quang nhàn nhạt.
Nam tử áo xám khẽ xoay cổ tay, trường kiếm lóe lên nhanh như tia chớp, kiếm quang lập lòe, áp sát Lâm Mang.
Chu gia là hào tộc có lịch sử gần trăm năm, đương nhiên trong tộc sẽ nuôi dưỡng số lượng lớn môn khách giang hồ, trong đấy lại không thiếu võ giả Tiên Thiên.
Hình như trong sân có người nhận ra hắn, kinh hô: “Đó là Khoái Kiếm Từ Lãng!”