Vương Khôn cắn răng nói:
"Vâng, tên nghiệp chướng kia không biết sống chết chọc phải công tử Chu gia trong thành, ta vốn muốn cho hắn biết chữ chết viết như thế nào, nhưng lão phụ trước khi lâm chung nhiều lần dặn dò ta phải chiếu cố hắn thật tốt. Vậy nên cầu xin đại nhân cứu hắn một mạng."
Nói xong, trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.
Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập lo sợ không yên.
Nếu như thật không phải không còn biện pháp nào khác, hắn hiện giờ tuyệt đối sẽ không tìm tới vị đại nhân này.
Mặc dù ngoài miệng nhiều lần nói hận không thể để hắn chết đi, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là huynh đệ ruột thịt của mình, sao có thể trơ mắt nhìn hắn chết.
Lâm Mang gõ nhẹ ngón tay mặt bàn, như có điều suy nghĩ.
Chu gia...
"Ha!" Lâm Mang khẽ cười một tiếng, bình đạm nói:
"Đứng lên đi."
Vương Khôn vội vàng đứng dậy, cảm kích nói:
"Đa tạ đại nhân"
Lâm Mang khoát tay:
"Ngươi hẳn là đã tìm gặp Chu gia rồi chứ?"
Vương Khôn lúng túng cười:
"Vâng..."
Trông thấy vẻ mặt Vương Khôn, Lâm Mang đã đoán được đại khái chuyện xảy ra.
Chu gia là đại tộc trong thành, ngay cả trong huyện nha cũng có tộc nhân nhậm chức.
Chu gia là cố định, Huyện lệnh là nhất thời.
Huyện lệnh đến rồi lại đi, nhưng Chu gia vẫn một mực cắm dễ tại đây, dù là Huyện lệnh cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Loại đại gia tộc này sao có thể để ý đầu lĩnh côn đồ lưu manh như Vương Khôn chứ.
Tục ngữ nói, dân không đấu với quan!
Vương Khôn thoạt nhìn cũng oai phong lẫm liệt, nhưng tình hình thực tế thế nào cũng chỉ mình hắn hiểu rõ.
"Vương Đại Thắng!"
Vương Đại Thắng đang khoe khoang khoác loác trên bàn rượu, nghe vậy liền vội vàng đứng dậy, nuốt xuống thức ăn trong miệng.
"Đại nhân, có gì phân phó!"
Lâm Mang tiện tay quăng lệnh bài lên bàn
"Cầm lệnh bài của ta, đưa huynh đệ Vương bang chủ ra khỏi đại lao."
"Nói hắn liên quan tới một vụ án, chúng ta cần phải thẩm vấn."
"Tuân lệnh!"
Vương Đại Thắng nhận lấy lệnh bài xoay người rời đi, lúc đi qua bàn rượu tiện tay vặt một cái đùi gà.
Toàn thân Vương Khôn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa quỳ xuống, giơ tay lập lời thề:
"Đại nhân, sau này dù núi đao biển lửa, chỉ cần ngài ra lệnh, Vương Khôn ta nhất định sẽ không nhíu mày một cái!"
Lâm Mang cười cười, lắc đầu nói:
"Đứng lên đi."
Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là có thể có lợi.
Vương Khôn lấy ra từ trong ngực một cái hộp, cung kính đặt lên mặt bàn.
"Đại nhân, tâm ý nho nhỏ, mong ngài nhận cho."
"Tại hạ kính nể các vị đại nhân ngày đêm vất vả, đặc biệt mời các các vị đại nhân hớp trà."
Lâm Mang cười cười trong lòng.
Quả nhiên, những tên kiểu này đều là nhân tinh a, nói chuyện thật dễ nghe.
Mở hộp gỗ ra nhìn qua, rồi nhanh chóng đóng lại.
Vẻ mặt tươi cười!
"Vương bang chủ có tâm a!"
Lâm Mang đưa tay vỗ vỗ bả vai Vương Khôn, cảm khái nói:
"Nếu về sau có nhiều người thông tình đạt lí giống Vương bang chủ thì tốt biết mấy"!"
Thấy mọi người còn chưa ăn xong, Lâm Mang cũng không vội rời đi mà thong thả nói chuyện phiếm cùng Vương Khôn.
. . .
Một nơi khác, tại đại lao huyện thành.
Hai tên ngục tốt nhìn thấy Vương Đại Thắng đi đến, vội vàng nói:
"Đại nhân!"
Vương Đại Thắng dơ ra lệnh bài, hờ hững nói:
“Phụng mệnh Tiểu Kỳ đại nhân nhà ta, tới đây đem một phạm nhân ra để đi tra hỏi.”
Hai tên ngục tốt trố mắt nhìn nhau.
Phạm nhân nào trong đại lao này đáng để Cẩm Y Vệ thẩm vấn?
Một người chần chừ hỏi:
"Đại nhân, không biết là phạm nhân nào?"
"Vương Liệt."
Vương Đại Thắng đã hơi mất kiên nhẫn.
Nhanh xong việc, hắn còn phải mau trở về.
Về trễ, khẳng định đám người kia ăn hết sạch thức ăn trên bàn a!
Hai tên ngục tốt tiếp tục nhìn nhau, thần sắc cổ quái.
"Vương Liệt?"
Đó chẳng phải tiểu tử mà Chu gia bảo đặc biệt "chiếu cố' sao?
Sao tiểu tử này lại chọc phải Cẩm Y Vệ rồi?
Nhưng Cẩm Y Vệ hành án, bọn hắn cũng không dám cản trở.
"Đại nhân, mời theo ta."
Một người dẫn Vương Thắng đi vào sâu trong đại lao.
Trong phòng giam, một phạm nhân toàn thân loang lổ vết máu dựa vào góc tường, sắc mặt ảm đạm.
Vương Đại Thắng quan sát thân ảnh trong phòng giam kia, cảm thấy kinh ngạc.
Dáng dấp hai huynh đệ này sao trông khác nhau thế? Thực sự sinh cùng một cha ư?
Vương Khôn kia dáng người cồng kềnh, thể hình mập mạp, vẻ mặt hung ác, mà tên này mặc dù hiện tại lôi thôi, nhưng dáng người cao thẳng, mặt mũi thanh tú.
Lắc lắc ném những ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, Vương Đại Thắng lạnh lùng nói:
"Vương Liệt, đi thôi."
Thân ảnh trong phòng giam vùng vẫy một cái liền ngã xuống đất.
Một tên ngục tốt nói khẽ:
"Đại nhân, gân tay gân chân của tên này đã bị đứt!"
Vương Đại Thắng nhíu mày, lắc đầu nói:
"Nâng hắn đi ra, rồi tìm một chiếc xe ngựa."