“Lâm Đại Nhân!”
Đồng Vũ dẫn đầu ôm quyền nói.
Đối mặt với Cẩm Y Vệ, đám bộ khoái nha môn bọn hắn không dám thất lễ, những người này chắc chắn đều là sát tinh.
Lâm Mang đồng dạng đứng dậy, ôm quyền hỏi:
“Xin hỏi cao danh quý tánh vị đại nhân này?”
“Không dám!”
“Tại hạ Đồng Vũ, là bổ đầu Nguyên Giang Thành!”
Lâm Mang chú ý tới lệnh bài bên hông Đồng Vũ, kinh ngạc nói:
“Đồng đại nhân là bộ khoái thiết bài của Lục Phiến Môn?”
Đồng Vũ gật đầu.
Lục Phiến Môn là một tổ chức bí mật tập hợp các cao thủ võ lâm, mật thám, bộ khoái và sát thủ.
Chức trách của nó là quản lý giang hồ võ lâm.
Dĩ nhiên, Cẩm Y Vệ cũng có quyền hạn này nhưng Cẩm Y Vệ quyền hạn nhiều hơn như giám sát bách quan, phụ trách triều đình, chuyện quan viên.
Dẫu sao một bên là thân quân của Thiên tử, còn một bên là tổ chức quản lý giang hồ của triều đình.
Triều đình thuộc về Thiên tử nhưng Thiên tử lại chẳng thuộc về triều đình.
Cho nên, quyền hành của hai bên cũng chênh lệch cực lớn.
Đồng Vũ nói thẳng:
“Lâm đại nhân, có người tới báo án là có án mạng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Haizz.”
Lâm Mang khẽ thở dài, xoay người đáp:
“Mời chư vị theo ta.”
Rất nhanh, đoàn người đi vào trong nhà, Lâm Mang chỉ thân thể dưới đất nói:
“Đây là lão bộc nhà ta, bởi vì mưu đoạt tiền tài trong nhà nên hạ độc hại ta, sau do sự việc bại lộ liền sợ tội tự sát.”
“Nhắc đến cũng là gia môn bất hạnh.”
Con mắt Đồng Vũ sắc bén quan sát chăm chú thi thể trên đất, liếc nhìn bốn phía căn phòng.
Rồi khoát tay nói:
“Người đâu, mang thi thể về.”
Ngẩng đầu nhìn Lâm Mang, trịnh trọng nói:
“Lâm đại nhân, thi thể này ta mang về trước.”
“Không thành vấn đề.”
. . .
Nhìn cánh cổng đóng lại, đám người đi theo sau lưng ngơ ngác nhìn nhau.
“Đại nhân, chúng ta thật sự muốn điều tra chuyện này sao?”
“Tra cái gì mà tra.”
Đồng Vũ tức giận nói:
“Chuyện của Cẩm Y Vệ mà các ngươi cũng dám nhúng tay, đem thi thể ném vào nhà xác hai ngày, sau đó hỏa táng là được.”
Cẩm Y Vệ vốn có quyền tiền trảm hậu tấu, bất luận chân tướng chuyện này ra sao kỳ thực không quan trọng.
Huống hồ phán đoán từ dấu vết hiện trường không hề có dấu vết đánh nhau, mà lão nô kia cũng có võ công bên người, tự sát quả thật càng thích hợp.
Bộ khoái nha môn vừa rời đi, Lâm Mang liền cầm Tú Xuân Đao lên sải bước đến hướng Bách Hộ Sở.
Cẩm Y Vệ xây Bách Hộ Sở ở khắp nơi, mà chức vị cao nhất trong đấy hiển nhiên là Bách Hộ đại nhân.
Dưới trướng hắn có hai Tổng Kỳ, dưới mỗi Tổng Kỳ lại có năm Tiểu Kỳ, dưới mỗi Tiểu Kỳ lại có mười tên Cẩm Y Vệ.
Trong Cẩm Y Vệ chỉ có trở thành Bách Hộ mới tính là chân chính bước vào trung tầng, có chút quyền phát biểu.
. . .
Bách Hộ Sở tại Nguyên Giang Thành được xây trong một tòa trang viên to lớn, nơi đây từng là dinh thự của một phú thương, do buôn lậu nên bị tịch thu gia sản, chỗ này liền trở thành nơi đóng quân của Bách Hộ Sở.
Sau khi mở rộng thêm thì có ba viện Đông, Tây, Bắc.
Bắc viện là nơi Bách Hộ đại nhân làm việc, hai bên Đông Tây được hai vị Tổng Kỳ quản lý.
Chỗ Lâm Mang làm chính là Tây Viện.
Tiến vào Tây Viện, trên sân luyện võ rộng lớn, có một đám người đang luyện tập võ kỹ.
Trông thấy Lâm Mang tới, bọn họ lần lượt lộ ánh mắt kinh ngạc.
Luôn cảm thấy Lâm Mang hôm nay hơi khác với mọi ngày.
Bọn họ đều không chịu phục với tên Tiểu Kỳ Lâm Mang này.
Chung quy, trong Cẩm Y Vệ thứ nhất nói là võ công thực lực, thứ hai nói công trạng cá nhân, hết lần này đến lần khác Lâm Mang không chiếm được một cái.
Trừ mấy đó ra, Lâm Mang còn là một tên từ trên trời phi xuống, chịu phục nổi mới lạ.
Trên sân luyện võ, đám người nhìn Lâm Mang đứng ngoài sân, nhỏ giọng thì thào:
“Chúng ta có nên qua đó không? Dẫu sao hắn cũng là cấp trên.”
Người khác có thể phớt lờ nhưng bọn hắn thì không.
Một nam nhân luyện quyền bên cạnh khẽ hừ lạnh một tiếng, hung hăng đấm mạnh lên cọc gỗ.
Đám người hơi biến sắc, vội vàng im miệng.
Vương Vị hung hăng nện một quyền lên cọc gỗ, thần sắc âm trầm.
Nếu không có Lâm Mang từ trên trời phi xuống, chức Tiểu Kỳ này hẳn là của mình mới đúng.
Mặc dù Tiểu Kỳ trong Cẩm Y Vệ thuộc cấp thấp nhất nhưng đó cũng là chức quan Tòng Thất phẩm.
Lâm Mang híp mắt một cái, vác Tú Xuân đao đi phía địa lao.
“Tên kia đi địa lao kìa.”
“Hắn đi địa lao làm gì?”
“Khoan đã, không lẽ hắn muốn đi thẩm vấn mấy tên phạm nhân chứ?”
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Vẻ mặt Vương Vị hơi thay đổi, lấy y phục qua vội vã chạy tới hướng địa lao.
. . .
Bên trong địa lao u ám ẩm ướt.
Xuyên qua lối đi dài hẹp tối tăm, bước đến bên ngoài nhà giam.
Trong nhà giam có hai người đàn ông bị trói buộc tay chân bởi gông xiềng thép ròng.
Đây là gông xiềng Cẩm Y Vệ đặc biệt chế tạo, dành riêng cho những người tập võ, ngày cả Hậu Thiên cửu trọng đeo vào cũng rất khó thoát ra.