Vương Khôn đi xuống một gian mật thất dưới lòng đất, trong mật thất u ám, ánh nến chập chờn bất định.
Tại góc mật thất đặt một tấm bài vị bằng gỗ —Linh vị của gia phụ Vương Kiếm Anh.
Vương Khôn khom lưng cúi đầu lạy, nhìn bài vị, nghiêm mặt nói: “Cha, hài nhi hôm nay phải bất hiếu!”
Đứng dậy chộp lấy bài vị, mạnh mẽ đập gãy.
“Bành!”
Bên trong bài vị bị vỡ, rơi ra hai miếng vải xếp chồng lên nhau.
Nhặt miếng vải trên mặt đất lên, Vương Khôn cười lạnh nói: "Chu gia ngươi đánh đứt gân chân huynh đệ ta, còn muốn mưu đoạt tổ truyền bí tịch nhà ta nữa, mơ tưởng hão huyền!"
Thu đồ vật vào trong ngực, Vương Khôn gọi các hảo thủ trong bang đến, vội vã lái xe ngựa tới Bách Hộ Sở.
. . .
Công Pháp Các.
Lâm Mang tìm kiếm một vòng cũng không tìm thấy môn võ kỹ đặc biệt nào khiến hắn hài lòng.
Phần lớn đều là từ cửu phẩm đến bát phẩm, võ kỹ có thể đạt đến thất phẩm ít lại càng ít.
Đây còn là ở trong Cẩm Y Vệ, nếu như đổi thành nơi khác e là ngay cả mấy thứ này cũng không có.
Bất đắc dĩ, đành phải chọn cái tốt nhất trong những cái bình thường, chọn tàm tạm vậy thôi.
Lâm Mang lật một võ kỹ trên tay, lẩm bẩm: “Ngươi được.”
《 Hắc Túc 》, Bát Phẩm hạ.
Đây là một bộ võ kỹ chuyên về tốc độ, luyện nó tới đại thành sẽ tăng tốc độ lên gấp mấy lần, càng nghe nói có thể ngày đi ngàn dặm.
Loại võ kỹ chuyên về tốc độ này cũng chỉ có ba bộ trong toàn Công Pháp Các, mà đây là bộ có phẩm giai cao nhất trong đó.
Và đây cũng là bộ khó luyện nhất trong ba bộ, trong Cẩm Y Vệ hầu như không ai nguyện ý luyện nó.
Nhưng đối với Lâm Mang mà nói, vấn đề này hiển nhiên không tồn tại.
Ngược lại tại đây có rất nhiều các loại võ kỹ về quyền, đao.
Ngoài ra, trong tay hắn còn có một bộ 《 Mê Ảnh Quyền 》, cũng thuộc Bát Phẩm hạ.
Cái tên nghe không tệ nhưng uy lực lại bình thường.
So với quyền pháp thì hắn thích đao pháp hơn, dũng mãnh cương tiến, dứt khoát nhanh gọn.
Hắn làm vậy là để đề phòng ngộ nhỡ ngày nào đó Tú Xuân Đao bay khỏi người, chưa đến nỗi thiếu thủ đoạn chiến đấu.
Bỗng lúc này, Vương Đại Thắng vội vàng chạy tới từ bên ngoài Công Pháp Các, thần sắc lo lắng nói: "Đại nhân,Vương Khôn tới."
"Tới thì tới thôi, ngươi lo lắng như thế làm gì?"
"Nhưng hắn tới đây làm gì?"
Vương Đại Thắng cười khổ nói: "Đại nhân, hắn vừa đến cổng Bách Hộ Sở đã bị Đổng đại nhân chặn lại."
"Ta sợ xảy ra chuyện nên mới vội vàng chạy đến bẩm báo đại nhân."
Lâm Mang buông cuốn sách trên tay xuống, một tay chống đao, xoay người nói: "Đi, đi xem một chút."
. . .
“Quỳ xuống!”
Đổng Văn Sơn bước vào trong phòng, xoay người gầm lên giận dữ.
Vương Khôn đi theo sau lưng thấp thỏm trong lòng, một mặt mông lung quỳ xuống.
Đổng Văn Sơn ngồi nghênh ngang trên ghế thái sư, híp mắt đánh giá Vương Khôn quỳ dưới đất, trầm giọng nói: “Nói, ngươi lén la lén lút bên ngoài Bách Hộ Sở là có ý gì? Có phải định ăn trộm cơ mật hay không?”
Vương Khôn chợt biến sắc, hô lớn: “Oan uổng quá đại nhân, tiểu nhân là tới tìm Lâm đại nhân ạ.”
Người ngoài đương nhiên không biết các chuyện phe phái tranh đấu trong Bách Hộ Sở.
Đổng Văn Sơn cười khẩy trong lòng.
Hắn đã sớm phái người đi điều tra nên hiển nhiên biết rõ tên này qua lại rất gần với Lâm Mang kia.
Nếu như không phải vậy, hắn cũng sẽ không có ý dẫn tới đây.
Hừ!
Thật khiến cho Cẩm Y Vệ mất mặt, lại cấu kết chung một chỗ cùng đám côn đồ lưu manh này.
“Ồ?” Đổng Văn Sơn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ngươi tìm Lâm Tiểu Kỳ có chuyện gì?”
“Lâm Tiểu Kỳ hiện không ở trong Bách Hộ Sở, nếu có chuyện quan trong gì cần nói thì ngươi có thể nói cho ta, ta có thể thay mặt chuyển lời.”
Vương Khôn chần chờ chốc lát, cười cười nói: "Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là lần trước Lâm đại nhân ăn cơm để quên một ít thứ, ta mang tới cho Lâm đại nhân."
Tuy Vương Khôn không biết mối quan hệ ăn thua trong Cẩm Y Vệ, nhưng hắn cũng để ý.
Đổng Văn Sơn cười híp mắt nói: "Đưa đồ cho ta, sau đó ngươi có thể đi về."
"Đây là trọng địa của Cẩm Y Vệ, liên quan đến các loại tin tức vụ án, ngươi hẳn hiểu rõ lợi hại bên trong."
Vương Khôn lộ vẻ do dự.
"Hả ?" Trên mặt Đổng Văn Sơn hiện lên chút lệ khí, lạnh giọng nói: "Thế nào? Ngươi không tin bản quan sao?"
"Không dám!" Vương Khôn vội đáp một tiếng, đưa tay lấy một cái hộp nhỏ ra từ trong ngực.
Đổng Văn Sơn nhận lấy hộp nhỏ, trực tiếp mở nó ra, không đợi Vương Khôn rời đi liền phẫn nộ quát: "Người đâu !"
"Bắt người này lại cho ta!"
Hai vị cẩm y lực sĩ ngoài cửa lập tức rút đao, sống đao nện lên phần lưng Vương Không khiến hắn quỳ xuống đất.
Vương Khôn ho ra một ngụm máu, vội nói: “Đại nhân tha mạng, không biết tiểu nhân phạm phải chuyện gì?”
"Chuyện gì?" Đổng Văn Sơn cười lạnh một tiếng, chỉ vào cái hộp trên bàn, lạnh lùng nói: "Hối lộ Cẩm Y Vệ, đánh gậy hai trăm lần, lưu đày sung quân!"