Đúng lúc này, có thêm ba bóng người đi ra từ trong tối.
Ánh lửa bập bùng của ngọn đuốc soi sáng từng khuôn mặt thảm đạm.
Một người què chân, một người khác bị cụt một cánh tay, người cuối cùng bị mù một mắt cùng mất một tai.
Và phục sức Cẩm Y Vệ trên thân ba người cực kỳ nổi bật dưới ánh lửa chiếu rọi.
Trên lưng ba người họ đều cõng một thi thể đã đông cứng.
Vương Đại Thắng nhếch miệng cười một tiếng về phía huyện binh, cõng thi thể, đi khập khiễng vào trong thành!
Rốt cuộc vẫn còn sống trở về.
Lặng…
Lặng yên như chết vậy!
“Đêm nay... Sợ là sẽ xảy ra chuyện a!” Huyện binh Bách Trường lẩm bẩm nói.
“Đầu lĩnh, vị…vị đại nhân này muốn làm cái gì?”
Huyện binh Bách Trường nâng thanh đao bên hông nhìn đường phố xa xa, yếu ớt nói: “E rằng sắp biến thiên a.”
. . .
Chu gia.
Đêm nay Chu gia phi thường náo nhiệt.
Giăng đèn kết hoa khắp nơi trong đại trạch, đèn lồng đỏ thẫm lần lượt được treo lên, không khí tràn ngập hân hoan.
Bởi vì ngày hôm nay, lão thái gia Chu gia mới cưới một tiểu thiếp dung mạo xinh đẹp.
Theo lý mà nói, chỉ là cưới một tiểu thiếp thôi, còn lâu mới đến mức tổ chức lớn như này.
Huống hồ đây đã là tiểu thiếp thứ ba của lão thái gia Chu gia.
Nhưng Chu gia lại tỏ ra đặc biệt nhiệt tình đối với chuyện này, thay đổi thói quen, tổ chức lớn hơn.
Mặc dù hiện nay Chu gia nhiều lần bị Cẩm Y Vệ chèn ép, nhưng những nhân vật có mặt mũi trong thành đều tới tham dự,
Cổng lớn đại trạch, khách khứa nườm nượp đi vào.
Chỉ cần Chu gia một ngày chưa rớt đài, thì sẽ mãi là vị vua không ngai ở Nguyên Giang thành này.
. . .
Trong nhà thờ tổ Chu gia.
Chu Thế Tiến lần chuỗi tràng hạt, nhìn ngoài cửa sổ cười nói: "Đêm nay thật là náo nhiệt a."
Chu Viễn gật gật đầu, nghi hoặc nói: "Tộc trưởng, ta không hiểu tại sao phải mời những người kia."
“Ha ha!" Chu Thế Tiến cười một tiếng, tâm tình có vẻ rất tốt.
"Gần đây các phe phái trong thành đang nhìn chằm chằm Chu gia chúng ta, bọn chúng có ai mà không muốn xem trò cười của Chu gia ta chứ?"
“Thế nhưng, chẳng phải hôm nay bọn chúng vẫn ngoan ngoãn tới sao?"
“Trời của Nguyên Giang Thành này, còn chưa lật được!”
Chu Thế Tiến đặt chén trà trên tay xuống, đứng dậy nói: “Đi thôi, theo ta ra ngoài tiếp khách.”
“Lão gia tử này, đúng là không chịu thua tuổi già a.”
Hai người bước ra khỏi nhà thờ tổ, và đi đến ngoài sân lớn.
Lúc này, trong sân bày đầy tiệc rượu, khách khứa chật nhà.
Trông thấy Chu Thế Tiến đi tới, mọi người chắp tay rối rít, nói: "Gặp qua Chu tộc trưởng, Chu tộc trưởng, chúc mừng a."
"Chúc mừng!"
Một số người đứng dậy nói chúc mừng lia lịa.
Chu Thế Tiến mặt mày rạng rỡ, cười nói: "Cùng vui! Cùng vui!"
Ngoài cổng, một gã sai vặt canh cổng lớn tiếng nói: “"Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, Đào đại nhân đến! Tặng một đôi Ngọc Mã Phỉ Thúy!"
Nghe vậy, mọi người trong sân giật mình nhìn về phía ngoài cổng, kinh nghi bất định (ngạc nhiên kèm nghi ngờ).
Chu gia có quen biết với người của Cẩm Y Vệ từ bao giờ thế?
Chuyện xảy ra trong nội thành thời gian gần đây, bọn họ đều nghe qua.
Ai cũng biết, Lâm Tiểu Kỳ của Bách Hộ Sở đang điều tra Chu gia, sao trong nháy mắt lại thành có quen biết với một vị Tổng Kỳ rồi?
Vài người vốn định chấm dứt hợp tác với Chu gia, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, lại tạm thời từ bỏ suy nghĩ trong lòng, quyết định quan sát một thời gian.
Chu Thế Tiến vội vàng nghênh đón, chắp tay nói: "Hoan nghênh Đào Tổng Kỳ, Đào Tổng Kỳ có thể tới, thật là vinh hạnh cho Chu gia ta quá."
Đào Ninh cười nói: "Chu tộc trưởng quá khen."
Chu Thế Tiến vội vàng nói: "Nào, mời Đào Tổng Kỳ ngồi hàng ghế đầu."
" Ừm." Đào Ninh khẽ gật đầu, đi về phía chỗ ngồi trên cùng.
Có thể ngồi ở vị trí này thì không ai đơn giản cả, đều là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong thành.
Thấy Đào Ninh đi đến, đám người lần lượt đứng dậy hành lễ.
. . .
Ngoài đại trạch Chu gia.
Hai tên hộ vệ mặt đầy buồn bực nói chuyện với nhau.
"Haizz, người khác thì đều đang uống rượu, còn hai ta lại phải trông cổng tại nơi trời đông tuyết phủ này." Một hán tử ôm đao than thở.
“Đành chịu thôi, ai biểu chúng ta là người mới chứ!”
Đột nhiên, một bóng người đi tới từ đầu con hẻm bên kia.
Bước chân giẫm trên lớp tuyết dày, phát ra âm thanh "Lộp bộp lộp bộp".
Bóng người càng ngày càng gần.
Hai người theo bản năng nhìn về phía bóng người ấy.
"Cẩm Y Vệ..."
Hai người sững sốt, không phải đã vào rồi sao?
Ánh mắt từ từ di chuyển, trông thấy ở phía sau có một chuỗi đầu người…
Hai người muôn kiểu kinh hoàng!
“Phốc!”
Một ánh đao lạnh lẽo xẹt qua.
Hai cái đầu lăn xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt truyết trắng xóa.
Máu tươi phun trào!
Bắn lên hai cái đèn lồng màu đỏ thẫm treo trước cổng.
Lâm Mang kéo đao, chậm rãi tiến vào cổng.
Giọng nói băng lãnh hờ hững vang lên theo.
"Cẩm Y Vệ, Bách Hộ Sở Nguyên Giang Thành, Lâm Mang đặc biệt tới chúc mừng, xin tặng một trăm sáu mươi sáu cái đầu người!"