Lâm Mang đáp xuống đất, vô số Cẩm Y Vệ theo sau tới bao vây, rút đao mặt đối mặt.
Trong mắt Hầu Nhân Anh lóe lên vẻ hoảng loạn, vội nói: “Đại nhân, hãy khoan!”
“Lúc trước không biết các vị đại nhân là Cẩm Y Vệ nên đắc tội, xin đại nhân thứ tội."
"Phái Thanh Thành bọn ta có quen biết với Thiên Hộ Sở Thiên Hộ Tào đại nhân, xin vị đại nhân này nể nang mặt mũi của Tào đại nhân mà khoan dung độ lượng."
Lâm Mang híp híp mắt, nhìn về phía mấy người đang bị trói bởi dây thừng.
Trong đó có một vị nam tử trung niên mặc quần áo gấm vóc, dung mạo cương chính, toàn thân mơ hồ toát ra vài phần khí thế người cấp trên.
Nhìn tiếp sang một người bên cạnh, mặt mũi thanh tú, đôi mắt ẩn chứa sự sợ hãi.
“Đấy là Lâm Bình Chi ư?”
Không biết Lâm Bình Chi sẽ gặp phải chuyện gì nếu không tu hành Tịch Tà Kiếm Phổ.
Lâm Mang thần sắc nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Giao người ra."
Trong mắt Hầu Nhân Anh lóe lên một tia không cam lòng, xoay đầu phân phó mấy đệ tử phái Thanh Thành giao người ra.
Lâm Mang ra hiệu Vương Đại Thắng kế bên đi qua nhận người.
Tuy đám người Hầu Nhân Anh không muốn trong lòng nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn ba người Lâm Chấn Nam bị mang đi.
Lúc này, Lâm Mang bỗng rút đao, lạnh lùng nói: "Cản trở Cẩm Y Vệ thi hành án, lại định mưu sát Cẩm Y Vệ, tội này đáng giết!"
Hầu Nhân Anh sắp tức lòi mắt, khuôn mặt giận dữ.
“Ngươi không giảng tín nghĩa!”
Nhưng Lâm Mang chẳng hề để ý, trực tiếp nâng đao.
Sợi tia đen lan tràn dưới chân, thân ảnh lao tới giống như mũi tên bắn khỏi dây.
"Giết!"
"Mần thịt bọn hắn, sẽ không có ai biết!"
Giờ phút này Hầu Nhân Anh bất chấp tất cả.
Lăn lộn giang hồ vốn đã bất hòa với Cẩm Y Vệ, mấy chuyện ngấm ngầm chặn giết Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn từng làm không ít.
Đưa tay vuốt khẽ khuôn mặt, đám người ấy lập tức "Đổi mặt"!
Lâm Mang thần sắc lạnh lùng: “Không biết sống chết!"
Bát Quái Đao tung hoành bốn phương tám hướng, bóng người lơ lửng bất định như ma quỷ vậy.
“Phốc!”
“Phốc!”
Từng cái đầu người đội nón lá rơi xuống từ trên cổ, máu tươi phun trào, vết cắt nhẵn nhụi vô cùng.
【 Điểm năng lượng +500】
【 Điểm năng lượng +600】
. . .
Trong chớp mắt chỉ còn lại hai người Hầu Nhân Anh và Hồng Nhân Hùng.
Hầu Nhân Anh đã bước vào Tiên Thiên cảnh, còn Hồng Nhân Hùng là Hậu Thiên cửu trọng.
Hai người Hầu Nhân Anh thi triển Tùng Phong Kiếm Pháp, đồng thời đâm thẳng tới Lâm Mang.
Kiếm pháp này xảo quyệt, quái dị.
Lâm Mang thầm cười nhạt, thi triển Kim Ô Đao Pháp - Mai Tuyết Phùng Hạ.
Một thoáng hơi thở, hắn chém bên trên ba đao, bên dưới ba đao, bên trái ba đao, bên phải ba đao, chém liên tiếp mười hai đao.
Dùng một cỗ kình lực uy mãnh nhanh chóng hung ác phá giải toàn bộ kiếm chiêu phức tạp của đối phương.
Bành!
Toàn thân Hầu Nhân Anh bị một đao chém bay ra ngoài.
Tới Hồng Nhân Hùng còn thảm hơn, trên ngực hắn rạch ra một vết đao đầm đìa máu tươi, sâu thấy tận xương, lộ ra phần xương trắng nhuốm máu.
【 Điểm năng lượng +1200】
Lâm Mang cầm đao đi từng bước một về phía Hầu Nhân Anh.
Đột nhiên, xung quanh truyền tới một hồi tiếng gõ chiêng đồng.
Ngay sau đó, những bóng người đầu đội nón lá, thân mặc quần cỏ xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Những bóng người cầm kiếm xen kẽ, quỳ một gối dưới đất, giơ kiếm quát lên: "Cung nghênh ~ sư phụ!"
Trong tích tắc, một bóng người mặt quỷ, vóc dáng thấp bé đạp khinh công tới, thân ảnh nhanh nhạy.
Trong mắt Hầu Nhân Anh lộ vẻ vui mừng.
Thần sắc Lâm Mang hơi cứng lại, nhìn về phía bóng người kia đáp xuống.
Dư Thương Hải?
Thủ đoạn biến đổi khuôn mặt kiểu này, sợ ngoài hắn ra không còn người khác a.
Người tới đưa tay không ngừng xoa xoa lên mặt, mặt quỷ ấy biến đổi nhanh chóng, sau cùng hiện ra một khuôn mặt hơi xấu xí, hai sợi râu dài rủ nơi khóe miệng.
Nhìn thảm trạng trên đất, Dư Thương Hải lạnh lùng nói: “Vị đại nhân này, cớ sao lại tàn sát đệ tử môn hạ ta?”
Lâm Mang bình đạm nói: "Mưu sát Cẩm Y Vệ, đáng tội chết!"
Ánh mắt Dư Thương Hải hướng về ba người Lâm Chấn Nam cách đó không xa, trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam.
Tịch Tà Kiếm Phổ!
Liếc nhìn một đám Cẩm Y Vệ, trong lòng đã nổi sát cơ.
Bằng tu vi Chân Khí Cảnh của hắn, giải quyết những Cẩm Y Vệ này cũng chẳng phải là việc khó.
Vả lại nơi đây hẻo lánh không người, sẽ không có ai phát hiện.
Nghĩ là làm, Dư Thương Hải nhảy vọt lên, kiếm khí lay động.
Lâm Mang sớm đã đề phòng, cầm đao chém mạnh.
Trong khoảnh khắc va chạm, kiếm khí lăng liệt ấy phá tan đao khí trên thân đao.
Lâm Mang liên tục lùi lại mấy bước, vận chuyển thân pháp của Bát Quái Chưởng, lách mình xông về phía đệ tử phái Thanh Thành.
Lấy tu vi Tiên Thiên cảnh của hắn còn lâu mới là đối thủ của Chân Khí cảnh, muốn phá cục chỉ có giết những người kia.
Nhưng Dư Thương Hải lại chợt thu kiếm, cười nói: "Vị thiếu hiệp này võ công trác tuyệt, quả thật bất phàm."
Lâm Mang khó hiểu.
Có ý gì?
Ánh mắt bỗng liếc thấy bóng người thúc ngựa chạy tới đằng xa xa.
Ở sau lưng hắn, là một đám Phiên tử Tây Xưởng.