Mục lục
Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng lúc này, một người vội vã tiến vào từ ngoài ngục giam.

Đào Ninh mặt đầy giận dữ, quát lớn: "Lâm Mang, dừng tay! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

Chu Văn Hải trông thấy Đào Ninh, một tia hi vọng hiện lên trong mắt.

Lâm Mang hơi nghiêng đầu, tùy ý chắp tay một cái: "Gặp qua Đào Tổng Kỳ."

“Đương nhiên là ta biết, ta nghi ngờ kẻ này có liên quan đến vụ án của Chu Mạt cùng Đổng Văn Sơn, có vấn đề gì ư?”

Đào Ninh trợn tròn hai mắt.

Chuyện này không nhắc tới còn tốt, nhưng một khi nhắc tới thì lửa giận trong lòng hắn gần như không cách nào áp chế.

Đổng Văn Sơn chính là tâm phúc của hắn, kết quả bị nhốt vào đại lao chưa hết một ngày, đã chết ở trong rồi.

Sợ tội tự sát cái quái gì, rõ ràng là Lâm Mang giết!

“Lâm Mang!”

Giọng của Đào Ninh lạnh thêm mấy phần, lạnh lùng nói: "Thả người!"

"Ồ!"

Lâm Mang đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin thứ lỗi, không thể làm theo, Bách Hộ đại nhân lệnh ta phụ trách vụ án Đổng Văn Sơn, Đào Tổng Kỳ muốn ta thả người cũng được, đi xin một đạo chỉ thị từ Bách Hộ đại nhân là xong."

Sắc mặt Đào Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lâm Mang, ngươi nhất quyết muốn đối nghịch với ta sao?"

"Không dám!" Lâm Mang bình đạm nói: "Hạ quan chưa từng nghĩ đến việc này."

Đào Ninh lạnh lùng liếc Lâm Mang một cái, sau đó xoay người rời đi.

Khoảnh khắc xoay người ấy, trên mặt hắn hiện lên sát ý băng lãnh.

Lâm Mang ngồi xuống lại, bình tĩnh nói: "Nói tiếp đi."

Chu Văn Hải lặng lẽ nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Tiếp đấy trên mặt lộ vẻ chán nản, khai hết đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện ra.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, Chu Văn Hải ký tên thừa nhận xong xuôi.

Lâm Mang cầm lấy tờ giấy ghi tội trạng, cười lạnh nói: "Không ngờ một quan trị nông nho nhỏ như ngươi lại tham ô nhiều như vậy."

Từ đó có thể thể thấy Chu gia chiếm cứ nơi đây bấy nhiêu năm, không biết đã bóc lột bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân nữa.

Ngay lúc này, Vương Đại Thắng nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Chu gia vừa phái người tới đưa ba ngàn lượng, nói là nhặt được, xin đại nhân thay mặt xử lý."

" Ngoài ra, người của bọn hắn còn nói trước kia đã đắc tội nhiều, kính mong đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ."

“Há?" Lâm Mang cảm thấy hơi kinh ngạc.

Chu gia có lòng tốt như vậy từ bao giờ?

Có điều ngân phiếu dâng tận cửa, không nhận thì phí.

Hắn cần không ít điểm năng lượng để đột phá Chân Khí cảnh, có thể tích cóp từng chút một, vả lại Tiên Thiên cảnh tích lũy càng hùng hậu thì mai sau mới đi càng xa.

Vương Đại Thắng chần chờ nói: "Đại nhân, còn tiếp tục không?"

"Tại sao không?" Lâm Mang bình đạm nói: "Trừng trị những tham quan ô lại này chẳng phải là chức trách của chúng ta sao?"

Chu gia hoàn toàn khác với Dã Lang bang.

Dã Lang bang chỉ là một bang phái côn đồ lưu mạnh tụ họp, còn Chu gia lại là thế gia vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm, căn cơ thâm hậu, thực sự sẽ chịu thua lúc này ư?

Hắn đã đắc tội Chu gia đến mức này, và mâu thuẫn này cũng không thể hóa giải bằng đôi ba lời.

Kịch hay…chỉ mới bắt đầu!

. . .

Đào Ninh rời khỏi đại lao, hắn gặp một tên Cẩm Y Vệ trước mặt.

"Đào Tổng Kỳ, Bách Hộ đại nhân mời ngài đi qua một chuyến."

“Biết rồi." Đào Ninh sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu.

Khi chuẩn bị vào phòng, Đào Ninh bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt âm trầm, thay vào đó là mặt đầy tươi cười.

Bước vào phòng khách, xoay người nhìn về phía thân ảnh cạnh bàn làm việc, cung kính nói: "Đại nhân, ngài gọi ta à?"

Trần Thiên Khôi cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ngày mai có một vị Tổng Kỳ từ Kinh Thành tới nhậm chức, ngươi phái ít người đi đón."

Đào Ninh không khỏi sửng sốt.

Tổng Kỳ từ Kinh Thành đến đây nhậm chức?

Không biết có bao nhiêu người ước ao có thể tiến vào Cẩm Y Vệ Kinh Thành, thế mà lại có người muốn đi ra ngoài ư?

“Sao? Có vấn đề gì à?” Trần Thiên Khôi hỏi.

"Không có." Đào Ninh chắp tay nói: "Hạ quan lập tức đi an bài."

Nhìn chăm chú Đào Ninh rời đi, Trần Thiên Khôi hướng mắt về tấm bình phong sau lưng, trầm ngâm nói: "Ngươi nói người từ Kinh Thành này có phải tới vì Lâm Mang hay không?"

Sau tấm bình phong, nam tử áo trắng đi ra, khẽ cười nói: "Có thể, nhưng ngươi cũng quá nghi thần nghi quỷ a?"

"Mặc dù những người kia không muốn Lâm Mang trở về, nhưng cũng không cần đặc biệt phái người tới, đúng chứ?"

"Ta sắp được thăng chức, kinh thành lại phái một vị Tổng Kỳ tới đây, có lẽ là tới lấy tiếng a."

Sắc mặt Trần Thiên Khôi quái dị nhìn hắn.

Ngươi đào đâu ra ý nghĩ người khác tới lấy tiếng thế?

Trần Thiên Khôi lắc đầu một cái, lẩm bẩm: "Hy vọng là vậy."

. . .

Đào Ninh ra khỏi đình viện, một tên Cẩm Y Vệ dưới trướng vội vã chạy tới bẩm báo: "Đại nhân, Chu tộc trưởng mời ngài dự tiệc."

Đào Ninh nhíu nhíu mày trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại phiền muộn khó tả.

"Biết rồi!"

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK