Mục lục
Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong tửu lâu.

Vương Đại Thắng xách đao đi vào, ôm quyền nói: “Đại nhân, đã mang người ra, chỉ là…”

Lâm Mang khẽ nhíu mày, đặt ly rượu xuống, hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Vương Đại Thắng liếc nhìn Vương Khôn ở cạnh bàn án, tiếp tục nói: "Gân tay gân chân của huynh đệ Vương bang chủ đã bị đứt, võ công cũng phế luôn."

Vương Khôn rùng mình, cái tay đang cầm chén rượu hơi run nhẹ.

Rất nhanh đứng dậy chắp tay về hướng Vương Đại Thắng nói biết ơn: “Nghiệt chướng kia có thể còn sống là được rồi, đã làm phiền đại nhân đi một chuyến.”

Lâm Mang nhìn nhìn Vương Khôn, trầm ngâm nói: “Là ngục tốt làm sao?”

"Không phải." Vương Đại Thắng lắc đầu nói: "Là người Chu gia gây nên."

Lâm Mang sáng tỏ trong lòng, đứng lên nói: “Vương bang chủ, hôm nay đa tạ khoản đãi, nếu lệnh đệ đã ra ngục thì kế tiếp hãy mời y sư chẩn đoán bệnh cho hắn."

“Bản quan còn cần xử lý vụ án, cáo từ trước.”

Vương Khôn đứng dậy cúi người thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ đại nhân!"

“Đại ân đại đức của đại nhân, tiểu nhân suốt đời không quên!”

Lâm Mang lắc đầu, dẫn bọn Cẩm Y Vệ rời khỏi tửu lầu.

. . .

Trở lại trong Bách Hộ Sở, Lâm Mang lấy hộp gỗ Vương Khôn tặng ra, bên trong đặt khoảng chừng hai ngàn lượng ngân phiếu.

Hai lần liên tiếp, sợ rằng vốn liếng của Vương Khôn gần bị khoét sạch rồi.

Dã Lang Bang chẳng qua là bang phái côn đồ lưu manh, thường ngày sinh sống dựa vào phí bảo kê, còn phải biếu quà cho nha dịch tuần phố, tiền lời sau cùng kỳ thực không dư được bao nhiêu.

Một cửa tiệm bình thường đóng năm lượng tiền mỗi tháng, thu nhập một tháng cũng chỉ mấy trăm lượng.

“Hệ thống, nạp điểm!”

Hai ngàn lượng cũng là một khoản thu hoạch không nhỏ đối với hắn.

Nhớ ngày trước, trên dưới toàn thân hắn cộng lại cũng không quá năm mươi lượng.

【 Họ tên 】: Lâm mang

【 Thân phận 】: Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ

【 Cảnh giới 】: Tiên Thiên (tiền kỳ)

【 Công pháp 】: Thiết Bố Sam (viên mãn), Thuần Dương Vô Cực Công (tứ trọng)

【 Vũ kỹ 】: Kim Ô Đao Pháp (viên mãn)

【 Năng lượng 】: 3200

Tâm niệm vừa động, trực tiếp nhấn tại trên Thuần Dương Vô Cực Công.

“Điểm năng lượng -1500”

Nội lực trong cơ thể tức khắc tăng vọt rất nhiều, một luồng nước ấm chạy qua giữa tứ chi trăm xương.

"Tiên Thiên trung kỳ!"

Vẻ mặt Lâm Mang mừng thầm.

“Đáng tiếc, phẩm giai Thuần Dương Vô Cực Công này quá thấp, nhiều nhất chỉ có thể đạt tới Chân Khí cảnh, có lẽ phải sớm ngày trở về kinh thành mới được.”

“Tuy nhiên vẫn có thể chọn mấy môn võ kỹ nữa.”

Ngay sau đó đứng dậy đi Công Pháp các.

. . .

Đại viện Dã Lang Bang.

Trong một gian phòng, nhìn nam tử quấn vải gạt cả người nằm trên giường, vẻ mặt Vương Khôn tràn ngập sự đau lòng.

Dù ngoài miệng có ghét bỏ thế nào nhưng xương cắt rồi vẫn còn gân nối lại, bọn hắn vẫn là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm.

“Khụ khụ!”

Trên giường nhỏ, Vương Liệt cười nói: "Đại huynh, lần này vì cứu ta tiêu tốn không ít tiền bạc a."

“Chỉ là đại huynh, ngươi làm sao bấu víu quan hệ được với Cẩm Y Vệ vậy?”

Có thể nhờ Cẩm Y Vệ cứu người ra từ trong đại lao, năng lực liếm người của vị đại huynh mình quả thực càng ngày càng khiến người ta bội phục.

Vương Khôn tức giận nói: "Ngươi còn cười nữa à!"

"Ngươi có biết, lần này hung hiểm cỡ nào không!"

“Nói cho ta biết ngươi tự dưng trêu chọc Chu gia làm gì?"

Vương Liệt lắc đầu đáp: "Đại huynh, ngươi có chỗ không biết, công tử Chu gia kia cưỡng cướp dân nữ, ra lệnh đầy tớ hung ác đá chết ông lão tuổi hơn sáu mươi, một nhà già trẻ ông lão kể cả trẻ con năm tuổi cũng không may mắn thoát khỏi, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."

“Haizz~” Vương Khôn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Chu gia thế lớn, không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc nổi a."

Tuy hắn quản lý côn đồ lưu manh trên phố, cũng không nhận mình là hạng người tốt lành gì nhưng hắn tuyệt không bao giờ làm chuyện ức hiếp người bần cùng khốn khổ.

Nói một câu tự phụ, nếu trong thành không có Dã Lang Bang, không có Vương Khôn hắn thì không biết có bao nhiêu người xưng vương xưng bá nữa!

Sợ rằng trên đường phố hôm nay đã sớm là bang phái hỗn chiến, chém giết vô số rồi.

Những bách tính vô tri kia chỉ biết Dã Lang Bang bọn hắn thu phí bảo kê, nhưng chưa từng nghĩ tới nếu không có bọn hắn, bang phái khác sẽ còn bóc lột ác hơn.

“Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe." Vương Khôn đứng dậy định rời đi.

Sự việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô dụng.

"Đại huynh, khoan đã!"

Vương Liệt giãy dụa đứng dậy, nhìn về phía Vương Khôn, cười khổ nói: "Đại huynh, ngươi có biết tại sao bọn hắn làm đứt gân tay gân chân ta không."

Vương Khôn ngẩn ra, giữa chân mày hiện lên vẻ nghi hoặc.

Vương Liệt cười lạnh nói: "Chu gia kia có một võ sư nhận ra võ công ta sử dụng."

"Bọn hắn muốn ép hỏi bí tịch Bát Quái Đao với Bát Quái Chưởng của Vương gia ta."

“Mặc dù hôm nay ta thoát khốn nhưng Chu gia nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, không bằng đại huynh rời thành trong đêm, có lẽ mới có nổi một cơ hội sống, cũng không đến mức huyệt mạch Vương gia ta bị đoạn tuyệt.”

Sắc mặt Vương Khôn hơi đổi.

Hồi lâu, xoay người nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này ta sẽ xử lý."

Dứt lời, xoay người ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK