Chẳng bao lâu, đã đến sau lưng nam tử độc nhãn.
Thân ảnh phiếu miểu như khói, nhảy thẳng lên, phóng qua đỉnh đầu nam tử độc nhãn rồi đáp xuống đằng trước.
Một đao, chém xuống!
Hai chân của nam tử độc nhãn tách ra khỏi thân thể, mà thân thể hắn do duy trì tư thế lao về trước nên ngã nhào vào trong đất tuyết.
Lâm Mang kéo đao chậm rãi đến gần, lạnh lùng nói: "Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?"
Nam tử độc nhãn ngã xuống đất kêu thảm một tiếng, đưa tay nhấn liên tục mấy cái lên hai chân, máu tươi ngừng chảy.
“Tha cho ta…”
Lời còn chưa dứt, Lâm Mang đã chém xuống một đao.
Một cánh tay văng ra, máu tươi không ngừng phun trào.
“Trả lời câu hỏi của ta!”
Giọng nói của hắn ngày càng lạnh lẽo, tràn đầy chết chóc.
Nam tử độc nhãn lộ vẻ kinh hãi, vội vàng nói: "Ta nói!"
"Ta là cung phụng Chu gia!"
"Phốc!"
Ánh đao sáng loáng quét qua, một cái đầu người bay xuống đất.
【 Điểm năng lượng+1600 】
Trở lại rừng trúc, hắn lục soát trên người nam tử cầm đao một phen, tìm thấy một khối lệnh bài bằng sắt.
"Thiên Đao Hội! !"
Bành!
Lệnh bài trong tay lập tức bị bóp nát bấy, trong mắt Lâm Mang lóe lên một tia sát ý băng lãnh.
Ba vị Tiên Thiên, trong đó còn có một vị Tiên Thiên trung kỳ, chỉ mỗi Chu gia chắc chắn không phái ra nổi ba vị Tiên Thiên.
Mở bàn tay ra, mảnh sắt nát trong tay rớt xuống đất, Lâm Mang lẩm bẩm: "E rằng các ngươi cũng không ngờ tới, lần này sẽ thất bại nhỉ?"
Lục soát trên người nam tử cầm thương một chút, nhưng lần này tìm thấy lại là một khối lệnh bài hàn thiết.
"Vạn Sát Môn!"
Đôi mắt Lâm Mang híp lại, hắn từng đọc qua ghi chép trong kho tư liệu Bách Hộ Sở Cẩm Y Vệ .
Vạn Sát Môn này chính là một tổ chức sát thủ nổi danh giang hồ, hơn nữa còn xây phân đà khắp nơi.
Nhưng theo trí nhớ của hắn, Vạn Sát Môn này là do kỹ nữ Đông Doanh Hắc Đỗ Quyên đi đến Trung Nguyên sáng lập, chuyên đồ sát nhân sĩ võ lâm Trung nguyên.
Lúc này, Vương Đại Thắng từ đằng xa khập khiễng kéo đao đi tới.
"Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Lâm Mang cúi đầu nhìn vết thương được băng bó tùy tiện trên đùi hắn, than nhẹ một tiếng, hỏi: "Những người khác sao rồi?"
Sắc mặt Vương Đại Thắng cứng đờ, thần sắc thương xót nói: "Hai người tàn phế, ba người tử trận."
Lâm Mang không nói thêm gì, chỉ phân phó nói: "Bọc lại mấy cái đầu người này, mang đi."
Ngửa đầu nhìn bầu trời tối tăm, tuyết rơi xuống trán truyền đến ít cảm giác lạnh.
Khoảnh khắc hắn cúi đầu, trong mắt lấp lóe một vệt hàn quang băng lãnh...
. . .
Đêm tối ảm đạm,
Tuyết bay tán loạn!
Tuyết rơi đầy trời dường như đã phủ thêm cho tòa thành này một lớp trắng xóa.
Tuyết trắng khắp nơi dưới ánh trăng chiếu rọi toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân nhè nhẹ.
Trong bóng tối, Lâm Mang kéo đao đi từng bước một.
Tay trái lôi một chuỗi đầu người, kéo lê trên mặt tuyết tạo thành vết máu nhìn không thấy phần cuối.
Khuôn mặt những đầu người kia đã sớm lạnh xanh mét, sắc mặt nhợt nhạt, đáng sợ.
Trong hai mắt, tràn ngập sự kinh hãi vô tận.
"Ai? !"
Huyện binh tuần tra trên tường thành chú ý đến bóng người đằng xa, quát lớn một tiếng.
Ngay sau đó, là âm thanh nỏ lên nòng.
“Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, Lâm Mang!”
Giọng nói bình đạm tỏ ra đặc biệt lạnh lẽo trong hoàn cảnh trời băng đất tuyết này.
Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, ném lệnh bài từ trong ngực lên.
Huyện binh trên tường thành nhận lấy lệnh bài, xác nhận xong, liền vội vàng xoay người nói: "Mau, mở cửa!"
Mặc dù kỳ quái trong lòng, tại sao đêm hôm khuya khoắt mà vị Tiều Kỳ Bách Hộ Sở này lại xuất hiện bên ngoài thành, nhưng loại chuyện này hiển nhiên không phải chuyện hắn nên hỏi nhiều.
Tuy Cẩm Y Vệ không phải cấp trên trực thuộc của bọn hắn, nhưng hiện nay ở trong thành tuyệt đối không có ai dám tùy tiện trêu chọc vị Tiểu Kỳ đại nhân này.
Cổng thành vừa dày vừa nặng từ từ mở ra.
Một vị huyện binh vội vàng từ một bên tiến tới, chỉ là hắn mới đi được hai bước, tròng mắt đột nhiên co rúc một cái, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi.
Trái tim như thể bị người ta nắm chặt vậy.
Hô hấp dường như ngừng lại tại thời điểm này!
Đầu người!
Đầu người dày đặc vô kể!
Từng cái đầu người mặt mũi dữ tợn cứ như vậy bị xâu trên sợi dây thừng một cách tùy ý, rất nhiều khuôn mặt bị mặt đất mài đến mức biến dạng hoàn toàn.
Lâm Mang hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lẽo không chứa một chút tình cảm, thanh âm đáng sợ: "Có chuyện gì?"
"Không, không... Không có!"
Huyện binh không khỏi rùng mình, rõ ràng hắn mặc áo bông thật dày, nhưng giờ phút này lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt vô cùng.
Mấy huyện binh khác từ đằng sau đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười nịnh nọt.
Bọn hắn thầm mắng trong lòng, gia hỏa Vương Hổ này “vỗ mông ngựa” đúng là nhanh a.
Có điều là,
Chẳng mấy chốc, nụ cười trên mặt bọn hắn cứng lại, cũng chẳng nói nổi được câu nào.
Lâm Mang kéo lê đầu người chậm rãi tiến về phía trong thành, bóng người hắn dần dần khuất.
Ước chừng qua mấy chục hơi thở, cái đầu người cuối cùng mới biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Một người lẩm bẩm nói: "Một trăm sáu mươi sáu cái..."
Hắn thậm chí còn nhìn thấy đầu của Tam đương gia Thiên Đao hội trong đó.
Vị cường giả Tiên Thiên nổi danh với đao pháp a!