Kinh thành.
Nha môn Bắc Trấn Phủ Ty.
Trong một phòng làm việc yên tĩnh, bỗng truyền đến tiếng bình hoa vỡ tan.
Tại đầu đại sảnh, một vị diện mạo vũ dũng, sắc mặt đỏ ửng, vóc người cao thẳng ngồi trên ghế thái sư.
Mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất, cái bình hoa vỡ vụn này tỏ rõ lửa giận của người này hiện giờ.
"Phế vật!"
"Đều là một đám phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ như thế cũng làm không xong!"
Phía dưới, một vị nam tử mặc quần áo Bách Hộ vội nói: “Thiên Hộ đại nhân, không biết chuyện gì khiến ngài không vui như vậy.”
"Chuyện gì?" Triệu Tĩnh Trung trực tiếp ném một bức văn thư cạnh bàn án tới, cười lạnh nói: "Đọc thử đi, đây là tấu xin công đưa đến hôm nay."
Chu Vân Sinh nhận lấy văn thư, nhìn đại khái qua, tròng mắt lập tức có rúc vào.
“Kẻ này còn sống?!”
"Phải a!" Triệu Tĩnh Trung lạnh lùng nói: "Hắn còn sống!"
"Ngươi làm việc như thế ư?"
"Hắn không chỉ còn sống, hơn nữa còn liên tiếp lập công, hiện nay chiến công đều đã được báo cho nha môn Bắc Trấn Phủ Ty!"
"Ngay hôm nay thôi, Trấn Phủ Sứ đại nhân còn chỉ đích danh khen ngợi trước mọi người!"
Chu Vân Sinh hơi đổi sắc mặt, liền quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Xin đại nhân yên tâm, ty chức nhất định sẽ giải quyết chuyện này!"
"Giải quyết?"
"Ngươi muốn giải quyết thế nào?"
Triệu Tĩnh Trung đứng dậy nói: "Bây giờ danh ngạch đã định, ngươi nên hiểu, chờ đến khi hắn trở về thì chắc chắn có người phải rời khỏi chiếc ghế này."
Cúi người vỗ bả vai Chu Vân Sinh một cái, ý vị thâm trường nói: "Ngươi cũng không muốn đổi ghế chứ!"
Triệu Tĩnh Trung vỗ bả vai Chu Vân Sinh thêm lần nữa rồi xoay người rời đi.
Chu Vân Sinh ớn lạnh tận đáy lòng!
Hắn biết, chuyện này một khi bại lộ thì hắn chắc chắn sẽ phải gánh tội a.
Nhưng nếu không làm cái gì đó, chức Bách Hộ này của hắn bị bay màu luôn mất .
Không!
Trong mắt Chu Vân Sinh lóe lên một tia sát ý.
Hắn phí hết tâm tư mới tới được bước hôm nay, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc lúc này.
. . .
Trở lại trong Bách Hộ Sở, Lâm Mang trực tiếp lấy ra ngân phiếu trong hộp gấm, bên trong có khoảng năm ngàn lượng.
“Hệ thống, nạp điểm!”
【 Họ tên 】: Lâm Mang
【 Thân phận 】: Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ
【 Cảnh giới 】: Tiên Thiên trung kỳ
【 Công pháp 】: Thiết Bố Sam (viên mãn) Thuần Dương Vô Cực Công (ngũ trọng)
【 Võ kỹ 】: Kim Ô Đao Pháp (viên mãn), Bát Quái Chưởng (nhập môn), Bát Quái Đao (tiểu thành), Hắc Túc (nhập môn)
【 Điểm năng lượng】: 8500
Tâm niệm vừa động, nhấn thẳng xuống Thuần Dương Vô Cực Công.
“Điểm năng lượng -4000”
Nội lực thuần dương sôi trào cuồn cuộn trong cơ thể, giữa tứ chi trăm xương trào ra một luồng nước nóng bỏng, song chưởng mơ hồ hiện ra tình trạng đỏ bừng.
"Tiên Thiên hậu kỳ!"
Sắc mặt Lâm Mang vui mừng.
Nội lực ngưng tụ trong cơ thể hắn đã chuyển hóa mấy phần sang trạng thái chân khí.
Mặc dù là Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng luận độ tinh thuần của nội lực thôi, đã đủ sánh ngang Tiên Thiên viên mãn.
“Nhưng mà càng về sau càng cần nhiều điểm năng lượng.”
Hắn là Cẩm Y Vệ, không phải đao phủ lạm sát kẻ vô tội, huống chi để có điểm năng lượng thì chỉ có giết người mang võ nghệ mới được.
Về tiền tài, Dã Lang Bang đến đến cực hạn có thể cung cấp cho mình.
Song vẫn còn Chu gia…
Lâm Mang híp mắt cười cười, liếc nhìn điểm năng lượng còn dư lại, trực tiếp tiến hành cộng điểm.
【 Hắc Túc tiểu thành! 】
【 Hắc Túc đại thành! 】
【 Hắc Túc viên mãn! 】
Trong phút chốc, một bóng người hư ảo xuất hiện trong đầu hắn.
Hai chân bóng người hư ảo kia biến thành một màu đen kịt, chảy nhảy giữa núi rừng, cất bước trên đất bằng…
Nội tâm Lâm Mang thất kinh, môn Hắc Túc này dường như có chút thú vị a.
Lại nhìn điểm năng lượng còn thừa lại, trực tiếp nhấn lên Bát Quái Đao.
【 Bát Quái Đao đại thành! 】
Một tên Cẩm Y Vệ sải bước tiến tới, ôm quyền nói: "Lâm đại nhân, Bách Hộ đại nhân mời ngài đi qua một chuyến."
Lâm Mang thu đao, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn nhận ra tên Cẩm Y Vệ này là tâm phúc của Trần Thiên Khôi.
Tuy Trần Thiên Khôi rất ít lộ mặt, nhưng hắn lại có thể nắm tình hình trong Bách Hộ Sở trong lòng bàn tay, không thể thiếu công lao của những tâm phúc này.
Nghe nói những người này đã đi theo Trần Thiên Khôi từ lúc hắn tới nơi đây nhậm chức.
Số người không nhiều, nhưng ai ai cũng đều là Hậu Thiên thất trọng trở lên, nói riêng võ công, đủ để đảm nhiệm chức vị Tiểu Kỳ.
Lâm Mang tra đao vào vỏ, gật đầu nói: “Ta đi liền!”
Đi đến đại sảnh nghị sự, Trần Thiên Khôi đã sớm ngồi chờ.
"Đại nhân!" Lâm Mang chắp tay thi lễ.
Trần Thiên Khôi vươn tay, tỏ ý nói: "Ngồi đi!"
Lâm Mang thuận thế ngồi xuống, nghi hoặc nói: "Chẳng biết đại nhân cho gọi ta vì chuyện gì?"
"Vừa nhận được một phần mật báo, ngày mai sẽ có người của Tây Xưởng tới đây hành động với chúng ta một lần, ta muốn cho ngươi đi trước, không biết ý ngươi thế nào?"
"Tây Xưởng?" Lâm Mang thất kinh trong lòng.
Đoạn thời gian trước là Đông Xưởng, hiện giờ lại là Tây Xưởng, chốn hẻo lánh này từ bao giờ đáng để người của hai đại xưởng liên tiếp xuất hiện nhỉ?
"Đại nhân, không biết là hành động gì?"
Lâm Mang cũng không đáp ứng ngay.
Trần Thiên Khôi bưng chén trà trên bàn lên thong thả nhấp một ngụm, rồi nói: "Tịch Tà Kiếm Pháp!"