Hiện tại mặt trời đang chói chang ở trên đỉnh đầu, nhưng đằng sau lưng nam tử kia lại là bóng đêm, là biển xanh phun trào, là sóng nhẹ dập dềnh, có một vầng trăng đang lơ lửng trên cao, làm cho người nhìn cảm giác được thân thể thoải mái, thanh thản, tuy có tiếng sóng lớn, nhưng là một bầu không khí an lành.
Trăng sáng mọc trên mặt biển.
Đây là dị tượng do Luân Hải của thượng cổ Đại Năng mới có, nó đã làm chấn động mọi người, loại phương pháp này có rất ít người tu luyện thành.
Cơ gia Thất công tử Cơ Hạo Nguyệt, Thần Thể mới sơ thành, lần thứ nhất xuất thủ, đã làm cho người ta chấn động vô cùng.
Theo truyền thuyết, mỗi một loại dị tượng đều có sức mạnh to lớn thần bí, hoàn toàn khác hẳn với những lực lượng do tu luyện thành, thâm sâu không thể đo lường được.
“Trăng sáng mọc trên mặt biển”, đã vang danh thiên cổ, không ít Đại Năng thời cổ đại có thể tu luyện thành cảnh tượng dị thường này, ở Đông Hoang có danh khí rất lớn.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kích động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Luân Hải của người khác, hắn đang không ngừng so sánh với Kim Sắc Khổ Hải của hắn.
Tại sao lại có một vầng Minh Nguyệt treo trên không, tại sao nó lại xuất hiện? Hắn nghĩ mãi mà không ra. Kim Sắc Khổ Hải của hắn tuy rằng vô cùng bất phàm, thế nhưng hắn biết, trước mắt không thể nào tranh đấu với người kia được, hắn chưa tìm được ra dị tượng to lớn tới vậy.
Diệp Phàm cũng không buồn bã, hắn mới chỉ có tu luyện được 3 năm mà thôi, vậy mà thành tựu cũng rất kinh người rồi, trước mắt hắn chỉ cần có thời gian, là đào móc được những dị năng của Thái Cổ Thánh Thể.
"Chỉ mới tu luyện hai, ba cái bí cảnh, mới có thể hiển hóa được dị tượng, vận chuyển được sức mạnh to lớn, đứa trẻ này quả nhiên đáng sợ."
Một lão bà trong Yêu tộc than thở:
"Cơ gia ẩn dấu hắn nhiều năm, sợ rằng khi mới sinh đã bắt đầu dạy dỗ, hôm nay đã hơn 20 năm qua đi, tu vi thành công mới cho hắn xuất thế, có thể nói thực lực của hắn thâm sâu không lường được”.
Những Yêu tộc cường giả ở đây cũng biết, 20 năm qua đi, Cơ gia khẳng định hao tốn vô tận tâm huyết bồi dưỡng người này, một Thái Cổ Thế Gia nếu như đem hết toàn lực, thì Cơ Hạo Nguyệt vốn nắm giữ Thần Thể đã đạt tới cảnh giới nào, không ai có thể dự liệu.
Diệp Phàm tập trung cao độ để nghe mấy lời nghị luận này, thân thể của hắn còn chưa tu luyện thành, cho nên không có cách nào so sánh với đối phương được, Cơ Hạo Nguyệt Thần Thể sơ thành, thì đã làm cho cường giả Yêu tộc kiêng kị vô cùng rồi.
"Để lại Yêu Đế Thánh Binh, ta thả các ngươi rời đi."
Lời của Cơ Hạo Nguyệt như gió thoảng qua, hắn đứng trên ngọn núi vỡ, sóng triều phía sau dập dềnh lên xuống, giọng nói vô cùng lãnh đạm.
"Ngươi thật sự cho rằng mình có thể ngăn được chúng ta sao?"
Một lão bà trong Yêu tộc thần sắc lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào Cơ Hạo Nguyệt.
"Ta biết tính toán của các ngươi, muốn khắc “Đạo văn”, ngưng tụ Thiên Thế, mở ra Vực Môn, vượt qua hư không."
Cơ Hạo Nguyệt bình tĩnh vạch trần dự định của những người trong Yêu tộc, nói:
"Đáng tiếc, các ngươi còn không biết, nơi đây vô cùng quái dị, là chiến trường từ thời thượng cổ lưu lại, rất khó mở ra Vực Môn”.
"Cơ gia..."
Yêu tộc bà lão sắc mặt âm trầm, nói:
"Đại Đế Thánh Binh thì sẽ rơi vào trong tay của các ngươi, các ngươi không sợ Yêu tộc sẽ tìm đến các ngươi đòi chém giết hay sao, không sợ những Yêu tộc Đại Năng khác có chủ ý với Cơ gia các ngươi hay sao, các ngươi cho rằng Thái Cổ Thế Gia là vô địch hay sao?"
"Đây là chuyện của chúng ta, không cần ngươi sầu lo."
Cơ Hạo Nguyệt thần sắc điềm đạm, dường như tất cả sự tình đều không để ở trong lòng, đỉnh đầu hắn có Minh Nguyệt, chân đạp đoạn sơn, phiêu dật vô cùng.
"Đã như vậy, lão thân đến lĩnh giáo, để xem Thần Thể của ngươi như thế nào."
Lão bà kia tách đám người đi ra, như một đám mây bắn về phía trước. Ở phía xa xa, có bóng người chớp động, tất cả đều là cường giả của Cơ gia, lão bà kia đạp mây bay tới 3 cường giả của cơ gia.
"Các ngươi cẩn thận tới mức sợ Thần Thể chết yểu, vậy sao còn để hắn ra đây?"
Bà lão chế nhạo nói.
"Chúng ta sẽ không xuất thủ, chỉ đứng đây quan chiến mà thôi."
Ba tên cường giả Cơ gia nói như vậy, nhưng không thể nào che giấu được dụng tâm của bọn họ.
Cơ Hạo Nguyệt cười khẽ, áo tím phấp phới, đi về phía trước, rời xa 3 lão nhân, nói với lão bà:
"Ngươi cứ việc xông tới”.
Trong đối phương còn trẻ tuổi, cho dù có nắm giữ Thần Thể, nhưng tuổi tác cũng có ước chế vấn đề tu vi, nhưng Yêu tộc lão bà cũng không dám bất cẩn, trong lòng bàn tay của lão bà xuất hiện một ngọn Tiểu Sơn thanh bích, nhanh chóng phóng to, rồi ép xuống phía trước.
Tiểu Sơn thanh bích không ngừng phóng to và ép xuống, không gian liền chấn động, uy áp cường đại tới như vậy, làm cho đất đá ở bên dưới bay tung tóe.
Nhưng mà, ngọn Tiểu Sơn thanh bích mới vừa hạ xuống khu vực trời đêm, thì như bị hãm vào trong vũng bùn, tốc độ thì cứ như rùa bò, rõ ràng đã bị trói buộc.
"Lên!" Bà lão hét lớn.
Ngọn Tiểu Sơn thanh bích đã lớn vô cùng, uy áp làm chấn động tất cả mặt biển.
Cơ Hạo Nguyệt vô cùng bình tĩnh, sóng trước bị đè xuống, sóng sau đã dâng lên, đột nhiên một đợt sóng lớn trào lên, cuốn luôn ngọn tiểu sơn xuống, chìm vào trong đại dương, hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi gì cả.
Người trẻ tuổi của Cơ gia này không có bất kỳ một động tác gì, ung dung bình tĩnh, chỉ dựa vào dị tượng của Luân Hải đã lấy đi mất trọng bảo của lão bà.
"Việc này..."
Yêu tộc bà lão thần sắc biến đổi liên tục, nàng đã hoàn toàn mất đi liên hệ với vũ khí của mình, không còn cách nào cảm ứng được nó nữa.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta”.
"Ngươi..."
Yêu tộc bà lão tiến thối lưỡng nan.
Nhan Như Ngọc ở phía sau truyền âm nói:
"Mau lui!
Bà lão quyết đoán lùi về sau, vì bản thân lão bà biết mình không phải là đối thủ của nam tử áo tím này, tu vi đối phương thâm sâu khôn lường.
"Nếu đã tới, thì sẽ không đi được nữa."
Cơ Hạo Nguyệt rốt cục cũng chủ động xuất thủ, hắn bước khỏi đoạn sơn, trong hư không cất bước, chỉ mấy bước đã đuổi kịp lão bà, biển xanh lập tức bao phủ bà lão.
"Không..."
Bà lão kêu to, vào đúng lúc này, trên thân thể lão bà ngũ sắc thần quang tỏa ra, hóa thành một con chim khổng lồ, đánh dạt sóng biển, bay lên trời cao.
Nhưng mà, đại dương màu xanh vô cùng đáng sợ, vẫn bám riết không thôi, sóng lớn mãnh liệt bảo phủ lão bà vào bên trong, cho dù có giãy giụa nhưng cũng không thoát.
"Giết!" Hai nữ tử Yêu tộc trẻ tuổi vọt tới, muốn giải cứu lão bà.
Hai người hợp lực sử dụng một cái trọng bảo, đó là cái Kim Giao Tiễn, hóa thành một con Giao Long khổng lồ, rung đùi đắc ý vọt xuống tới, thân thể dài tới hơn trăm thước, áng vàng lấp lánh, đủ để phá tan cả ngọn núi vỡ.
Nhưng mà, trọng bảo có cường đại tới mức nào cũng vô dụng trước mặt của Cơ Hạo Nguyệt, Minh Nguyệt Luân trên đầu hắn tỏa ra ánh sáng xanh, hào quang nhu hòa tràn ra, làm cho con Giao Long ảm đạm đi, sau đó những tiếng răng rắc vang lên, nó bị vỡ vụn tại chỗ.
"A"
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, dị tượng có uy lực tới như vậy, quả thực không còn gì để nói.
Hai vị nữ tử ý muốn lùi về sau, thế nhưng thân thể như sa vào đầm lầy, không thể nào nhúc nhích được sau đó không tự chủ được lao về phía Cơ Hạo Nguyệt.
Nhan Như Ngọc ra lệnh:
"Không ai được tự tiện xuất thủ”.
Nhưng mà đã chậm, lại có 5 vị nữ tử lao ra, tế xuất vũ khí chém về phía Cơ Hạo Nguyệt, mây mù tung bay cuồn cuộn, ngọn núi dưới chân run rẩy, 5 cái linh bảo hóa thành 5 cái cầu vồng, cắt phá trời cao, lao ầm ầm tới.
"Chỉ phí công vô ích mà thôi."
Cơ Hạo Nguyệt xoay người, nhìn về phía bọn họ, Minh Nguyệt Luân trên đầu tỏa ra ánh sáng, vô cùng an bình và rực rỡ, quang mang thánh khiết hạ xuống, 5 cái linh bảo lập tức hóa thành bột mịn.
Không một ai có thể chống lại, 5 người lập tức bất động, không thể nhúc nhích được chút nào.
Cơ Hạo Nguyệt trong nháy mắt đã bắt tám vị yêu tộc cường giả, hắn giống như là đi dạo trong sân vắng, chẳng có chút khẩn trương nào cả.
Minh Nguyệt Luân lơ lửng trên đầu, quang mang thánh khiết tỏa xuống, trông hắn như là thần tiên, tiêu sái vô cùng.
"Ta lặp lại lần nữa, đem Yêu Đế Thánh Binh để lại."
"Ngươi vọng tưởng!"
Một lão bà trong Yêu tộc quát lạnh.
"Đã như vậy, đừng trách ta đại khai sát giới!"
Thần sắc của Cơ Hạo Nguyệt dần dần băng lãnh.
Hắn đạp lên hư không chầm chậm đi về phía trước, tất cả những ngọn núi nơi hắn đi qua đều run rẩy. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy cường giả Yêu tộc bị bắt lần trước lập tức rơi xuống biển sâu.
"Không ai được tham chiến, nhanh chóng phá vòng vây!"
Nhan Như Ngọc hạ lệnh cho mọi người.
Ngoại trừ Nhan Như Ngọc ở ngoài, Diệp Phàm cũng được mấy lão bà thủ hộ, ngoài ra còn có một cỗ thạch quan. Cũng được cao thủ Yêu tộc vây lại.
Diệp Phàm suy đoán, bên trong hơn phân nửa là Bàng Bác, nhưng đáng tiếc hắn không có cách nào mở ra.
"Muốn chạy ư, không còn khả năng nữa rồi!" Cơ Hạo Nguyệt đi lên phía trước, cùng lúc đó, trong núi có 4 người lao ra, hướng về bọn họ phóng tới.
"Giết!"
Lúc này, hỗn chiến đã bộc phát, tất cả mọi người đều xuất thủ. Cơ Hạo Nguyệt đi lại rất ung dung, giống như tiên nhân giáng phàm, không ai có thể cản trở hắn, Minh Nguyệt Luân ở trên cao chiếu xuống, bất luận là ai cũng bị hình thần câu diệt.
Ba bà lão tự mình xuất thủ, để giúp những người khác tranh thủ thời gian, mười mấy nữ tử Yêu tộc cũng tiến lên, vây Cơ Hạo Nguyệt, tế xuất trọng bảo chém về phía hắn.
Quang hoa rực rỡ ngút trời, quần sơn chấn động, mặt đất vỡ nát, tất cả mọi người xuất thủ, nơi này khắp nơi là bóng người, những âm thanh thảm thiết vang lên liên tục
Cơ Hạo Nguyệt mặc áo tím vẫn phiêu dật xuất trần, nhưng lúc này hắn như có ma tính, đôi mắt ánh sáng màu tím lấp lánh, Minh Nguyệt Luân chiếu rọi khắp bốn phương, mười mấy tên yêu tộc nữ lập tức bị xuyên thủng, thân thể của các nàng bị chia thành những mảnh nhỏ, thi nhau rơi xuống.
Ba lão bà kia tuy đã tới gần, nhưng không thể chống đỡ được uy lực của mặt biển xanh, tất cả đều bị cuốn vào, biến mất không còn tăm tích.
Yêu tộc cũng có huyết tính, rất nhiều người đỏ mắt, rất nhiều người không nhịn được xuất thủ với hắn, con mắt của Cơ Hạo Nguyệt chớp động liên tục, áo tím bay phần phật, hắn nhanh chân tiến lên, những thi thể liên tiếp ngã gục dưới chân hắn, khắp nơi toàn là thi thể.
Hắn giống như một Tu La Vương, không có ai là đối thủ của hắn, Thần Thể sơ thành, cũng là lúc hắn danh chấn Đông Hoang.
Những nơi Cơ Hạo Nguyệt nơi đi qua, Yêu tộc cường giả, không ngừng ngã xuống, thi thể ngang dọc, máu tươi vô tận, con đường hắn đi biến thành một con đường máu, không ai có thể ngăn cản.
"Giết "
"Giết "
Tiếng kêu giết chóc liên tục vang lên, cao thủ cơ gia, cường giả Yêu tộc đại chiến, những bóng người liên tiếp đổ xuống.
Nhan Như Ngọc, như một mặt trời rực rỡ, như sen trong hồ, nàng mở một đường máu rút lui, sai người mang theo chiếc quan tài kia phá vòng vây.
Sau đó lại giết trở vào, đối mặt với Cơ Hạo Nguyệt.
"Hạo Nguyệt cẩn thận thanh Yêu Đế Thánh Binh kia!"
Hai tên lão giả vô thanh vô tức che ở trước người Cơ Hạo Nguyệt, đồng thời xuất thủ với Nhan Như Ngọc.
"Xoạt "
Yêu Đế Thánh Binh quét ngang, thiên địa thất sắc, vòm trời chấn động, Trong tay của Nhan Như Ngọc Thánh Binh lay động, 2 cường giả cơ gia chết ngay tại chỗ, hóa thành huyết vụ, phiêu tán trong thiên địa.
"Yêu Đế Thánh Binh quả nhiên danh bất hư truyền!"
Cơ Hạo Nguyệt thần sắc nghiêm túc, nhưng cũng không sợ hãi, trên đỉnh đầu của hắn có một cái gương đồng cổ kính, phiêu phù trong không trung.
"Cơ gia cổ kính!"
"Không sai!"
Ở phía xa xa, trong lòng Diệp Phàm chấn động, đối phương Thần Thể sơ thành, đã có uy lực như vậy, hắn đang nóng lòng muốn đào móc cho bằng hết những dị năng của Thái Cổ Thánh Thể.